Dạo về thường xuyên, nụ ngạo nghễ thường trực môi, đôi khi khiến Thẩm Tĩnh ảo giác rằng họ như một đôi tình nhân thực sự.
Gần đây buổi tối họ ngủ riêng phòng.
Cô vẫn đang hồi phục bệnh, cần nghỉ ngơi.
Chu Luật Trầm đến phiền, lẽ quen chuyện chung giường mà xảy điều gì.
Anh thường việc đến khuya, nhiều đêm còn trong thư phòng đến sáng.
Anh lặng lẽ rít thuốc, từng điếu nối tiếp , ngoài cửa sổ ngắm cảnh đêm, ánh mắt sâu thẳm và u ám.
Điện thoại bàn rung lên, một tin nhắn nhắc nhở thứ hai.
“Anh em trở về nước đúng ?
Lo mà dọn dẹp gọn gàng cô gái bên cạnh .”
Chu Luật Trầm rít một mạnh, cơn khói khiến khẽ ho, ngoảnh , “Sao ?”
Anh Thẩm Tĩnh ngang qua thư phòng, cánh cửa hé mở.
Nghe thấy tiếng , cô mới dám đẩy cửa bước , tay khẽ quấn chặt áo ngủ, “Có nhiều phòng khách mà, định ngủ ?”
Điếu thuốc cháy dang dở dập tắt trong gạt tàn sứ thanh hoa, “Em cứ nghỉ ngơi , ở đây cả đêm.”
Nhận tâm trạng gì đó , Thẩm Tĩnh khẽ “ừm” đóng cửa rời .
là như , cô hiếm khi hiểu cảm xúc của Chu Luật Trầm.
Đôi khi, thông minh như Thẩm Tĩnh cũng chẳng thể đoán nổi suy nghĩ của , nhất là khi đôi mắt sâu thẳm dễ dàng thấu.
Cô chỉ , thực là một lạnh lùng đến tột cùng.
Giống như bảo vệ ngoài sa thải, chỉ vì tập trung việc mà chú ý quá nhiều đến đời tư của chủ nhà.
Chuyện chỉ cần một cú điện thoại của Chu Luật Trầm tới chủ tịch Vân Đỉnh Số Một là giải quyết xong.
Độ nhạy bén của Chu Luật Trầm thực sự tàn nhẫn, mỗi lái xe khỏi bãi, bảo vệ đều chăm chú theo, mở cửa từ sớm.
Ngay cả truyền thông cũng dám xâm phạm đời tư của .
Bảo vệ cần gì quan tâm đến chuyện riêng của .
Ban ngày ngủ nhiều, đến tối Thẩm Tĩnh bất ngờ mất ngủ.
Cô thắt chặt dây áo ngủ, xuống quầy bar và cầm lấy một quả quýt để bóc.
Không chịu ngủ chung giường với cô.
Anh vì thương cô, mà chỉ vì thể đụng đến cô.
“Meo~”
Chú mèo nhỏ nhảy lòng Thẩm Tĩnh nũng.
Cô đưa tay vu.ốt ve bộ lông của nó, “Chua lắm, em ăn .”
Mèo con lắc lắc ria mép, cũng phiền nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-96.html.]
Hình Phi gọi cô qua video, cũng là thích thức đêm.
“Tĩnh Tĩnh định về ?”
Thẩm Tĩnh cúi đầu, cẩn thận bóc lớp xơ trắng của quả quýt, “Bị ốm.”
Ở đầu bên , Hình Phi cô với ánh mắt nghi hoặc, “Ốm ở , trông trắng trẻo lắm.”
Thẩm Tĩnh bỏ một múi quýt miệng, “Đau lưng.”
“Sao mà ngã?”
“Ngã sàn nhà.”
Hình Phi bỗng nhiên giãn mày, “Sàn nhà trong biệt thự của Chu công tử trơn ?
Bảo trải thảm hết , lỡ ngã nữa thì .”
Nói dối mà Thẩm Tĩnh cúi đầu tấm thảm lụa thủ công mềm mại sàn, khuôn mặt mỉm nhưng lòng hề vui vẻ, “Anh lạnh nhạt với tớ .
Thà việc trong thư phòng chứ chẳng chịu đây chuyện với tớ.
Mà tớ ngại phiền.”
Vừa , cô vươn tay lấy khăn giấy, vô tình bỏ lỡ bóng lưng của Chu Luật Trầm.
Anh bước lấy nước lạnh, chỉ thấy lưng cô đang ăn quýt tại quầy bar.
Chu Luật Trầm cau mày một chút, thờ ơ thư phòng.
Thẩm Tĩnh đỡ lưng, lâu dễ đau nhức, từ khi quen Chu Luật Trầm, lưng cô chẳng ngày nào lành lặn.
Cô từ từ bước đến tủ để tìm đồ ăn vặt, “Cậu giúp tớ xin nghỉ thêm vài ngày nhé.”
“Được.”
“May mà ở đây, Phùng Kiến đến quán .” Hình Phi bực bội, bóp chặt cái gối, “Trời ơi, ông là bạn của , còn đến vay tiền tớ nữa.
Không cho thì ông loạn ở quán , thật hổ.”
Thẩm Tĩnh đoán , “Cậu cho chứ?”
Hình Phi , “Không cho, tớ ngốc, tớ báo cảnh sát , ông cảnh sát mời , hôm chặn cửa nhà tớ, dọa nếu báo cảnh sát nữa sẽ xử tớ.”
Hình Phi phàn nàn, xót xa cho Thẩm Tĩnh, “Đấy ruột ?
Để cho một ông bố dượng như thế.”
Vì tiền, chuyện gì cũng .
Hình Phi: “Mấy năm qua sống kiểu gì, Phùng Kiến nuốt bao nhiêu tiền của ?”
Không cho, ông sẽ đe dọa, hành hạ cô, hoặc đến phiền bà ngoại.
Đã từng báo cảnh sát, nhưng Phùng Kiến một mực nuôi cô, và cô nghĩa vụ đưa tiền, chuyện gia đình khó lòng giải quyết, cuối cùng cũng đến .
Thẩm Tĩnh lười nghĩ tới chuyện đó.
Sống ở Vân Đỉnh, cô thể gặp Phùng Kiến cả đời, nhưng ông vẫn đến phiền bạn bè và đồng nghiệp của cô ở Tô Thành.