Si Mê - Chương 454
Cập nhật lúc: 2025-11-16 16:46:20
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm khuya, Chu Hướng Quần trở tứ hợp viện.
Lúc hoàng hôn, bữa tối còn náo nhiệt, nhưng đến nửa đêm, trong nhà lặng lẽ nghỉ ngơi.
Bà cụ và ông nội sớm ngủ.
Không gian trong viện giờ trở nên yên tĩnh và thanh bình.
Anh một trở về Kính Đài Các.
Từ đó trở .
Hai nhà Chu và Tống thường xuyên qua hơn, ngay cả những dịp nhỏ cũng tụ họp cùng .
Lần nọ, tại một bữa ăn gia đình, Mẫn Nhạn Hy – cô cháu gái nhỏ, chạy đến hỏi lớn:
“Khi nào cháu mới gọi chú là dượng đây?”
Trẻ con thường kiêng nể.
Chu Hướng Quần chỉ nhạt, đáp.
Bên hồ nước.
Chu Luật Trầm, mặc áo sơ mi đen, ung dung cho cá ăn, bên cạnh là Trang Minh thẳng tắp.
Họ đang bàn về chuyện của chi nhánh Liên Hành.
Lúc hoàng hôn, làn sóng nhẹ nhàng vỗ bờ hồ, cá quây đông đúc, ánh nước phản chiếu lấp lánh sắc vàng.
Chu Hướng Quần bước tới bên cạnh, dáng ngay ngắn, chờ cuộc chuyện của họ kết thúc mới mở lời:
“Nhị công tử của chúng sống thật thoải mái.”
Chu Luật Trầm thong thả rắc chút thức ăn cho cá, ngón tay thon dài, trắng trẻo đầy tao nhã, động tác cũng lơ đễnh.
“Ngay từ đầu, cũng đoán việc hôn sự của , Chu gia chắc chắn sẽ chọn cách liên kết với một gia đình quyền lực và định ở kinh thành.
Nếu chấp nhận hôn nhân sắp đặt, thì giờ chính là thế chỗ.
Hối hận ?”
Chu Hướng Quần hướng mặt về phía ánh chiều tà, giọng trầm ấm:
“Không hối hận.”
“Chỉ điều, nhị công tử của chúng bận rộn vì Liên Hành, chạy hai nước.
Mệt ?”
“Có gì mà mệt.” Chu Luật Trầm đặt chiếc chậu cá xuống, bình thản đáp:
“ vốn định con đường của .
chỉ sống tự tại.
Làm phiền gánh vác một đoạn.”
Cuộc đời luôn thuận buồm xuôi gió, thứ dường như đến dễ dàng, chẳng hề chút ủy khuất.
Giọng Chu Hướng Quần vẫn dày dặn và vững vàng:
“Cũng thôi, Tống tiểu thư .”
Chu Luật Trầm nghiêng đầu, ánh mắt thấp thoáng ý :
“Anh chấp nhận sự sắp đặt của gia tộc, đến bước , Tống tiểu thư dành tình cảm cho .
Đừng để cô chịu thiệt.”
Chu Hướng Quần bật :
“Vòng vo một hồi, định dò hỏi đúng ?”
Với Chu Luật Trầm, từng phòng .
Dù chút đề phòng, nhưng với nhị công tử từng là kẻ chơi bời bất cần đời, Chu Luật Trầm dễ dàng thấu hiểu chút tâm tư của .
Chu Luật Trầm sải bước lướt qua bên , hờ hững :
“Đừng để khác thất vọng.
Lời khuyên vô nghĩa chính là do dạy .”
Trang Minh lẽo đẽo theo , bỗng nhớ cái chậu cá, cầm lên, đưa cho Chu Hướng Quần:
“Ngài từ từ cho cá ăn .
Nhị công tử về nhà với con .”
Cá trong hồ ăn đến no căng bụng, cần cho ăn nữa.
Chu Hướng Quần đặt chậu cá xuống, tiền viện.
Không gì bận tâm về chuyện tình cảm, công việc mỗi ngày của vẫn diễn đều đặn, trình tự.
Gặp Tống Ngôn Phái.
Lần , cô xuất hiện ngay tại nơi việc của .
Chu Hướng Quần cúi mắt, định đơn giản chào hỏi, coi như chỉ tình cờ ngang qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-454.html.]
Lời chào dứt, Tống Ngôn Phái vẫn im nhúc nhích, dáng vẻ khiến khỏi ngạc nhiên và tò mò.
“Cô đến đây việc gì ?”
Cô đáp:
“Đi ngang qua, ghé xem thế nào.”
Đi ngang qua?
Chu Hướng Quần vạch trần, chỉ gật đầu.
Dù gì, đường phố ở kinh thành là một khung lưới vuông vức, cũng thể là “tiện đường”.
Tống Ngôn Phái tiến lên , thẳng thắn :
“Anh thể nắm tay một chút ?”
Chu Hướng Quần đưa tay túi áo khoác, trả lời.
Quả nhiên, vẫn luôn giữ “nam đức”.
Tống Ngôn Phái thật sự định nắm tay, chỉ là cô thích sự tương tác giữa hai luôn nghiêm túc và cứng nhắc như trong công việc.
Như thật nhàm chán.
Cô trêu chọc một chút.
trêu .
Anh là kiểu dễ dàng khác điều khiển cảm xúc.
“Tuần định nghỉ ngơi?”
Vừa , Tống Ngôn Phái tăng tốc bước chân, song song với .
“Đánh cờ.”
Cô đề nghị:
“Hay là, mời đến Dinh Vinh Phái ăn cơm nhé?”
Chu Hướng Quần trả lời.
Cô tự cảm thấy lẽ nên hỏi , bèn im lặng.
Dù chủ động, thử thách và tiếp cận , nhưng cô thể che giấu việc thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm.
Cô thực sự cảm thấy cạn ý tưởng.
Chu Hướng Quần liếc cô, thản nhiên :
“Sửa sang tác phong, lúc nào cũng giữ vẻ đĩnh đạc.”
Tống Ngôn Phái lập tức dừng , nghiêm chỉnh như một quân nhân:
“Nghe theo chỉ thị của .”
Chu Hướng Quần mím môi, cơ mặt khẽ giật nhẹ, như thể mà phát tiếng.
Anh thêm:
“Nếu mời thì cũng là mời, ăn bữa cơm mà phụ nữ trả tiền.”
Anh đưa cô về đại trạch nhà họ Tống ở Bắc Giao.
Rồi tứ hợp viện.
Cuối tuần.
Sau khi đ.á.n.h cờ xong, Chu Hướng Quần giữ lời hứa, mời Tống Ngôn Phái ăn một bữa cơm.
Cô ăn mặc giản dị, áo đen quần đen, khuôn mặt trang điểm nhiều nhưng vẫn thanh tú.
Trong bữa ăn, hai đều gì, Chu Hướng Quần im lặng, Tống Ngôn Phái cũng im lặng.
Giống như hai bạn bình thường ăn cùng , gì đặc biệt.
Vào mùa thu.
Đột nhiên xảy một trận lũ lớn.
Chu Hướng Quần cần công tác.
Sau khi trở kinh thành, Tiểu Trương báo tin:
“Nhà họ Tống giao nhiệm vụ cho Tống tiểu thư, cô hôm qua.”
Anh phản ứng bình thường.
Làm việc nghiêm túc khi cần, trở về nhà khi xong việc.
Thời tiết chuyển lạnh.
Chứng đau chân của bà cụ tái phát.
Đây là căn bệnh để từ nhiều năm .
Chu Luật Trầm bận rộn, hiếm khi về tứ hợp viện chăm sóc bà, giúp bà xoa bóp chân.
Bà cụ chỉ đành ghế mây tán cây hải đường, tự gõ gõ đôi chân.