Si Mê - Chương 451

Cập nhật lúc: 2025-11-14 15:32:07
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngôn Phái chịu thua, ánh mắt cô thậm chí còn lạnh hơn :

“Có thêm chút nào cho ?”

“Không phân biệt ai với ai.”

Anh trả lời bằng giọng điệu quan chức quen thuộc, như thành khẩu hiệu:

“Công bằng, bình đẳng, như .”

Càng , Tống Ngôn Phái càng bật .

Nụ của cô vẫn như khi, sạch sẽ và trong sáng:

“Chu Hướng Quần.”

Gọi tên , chỉ đáp:

“Ừ.”

Cô hỏi tiếp:

“Hôm đó ở Kính Đài, tại mắng ?”

dám mắng cô ?”

Chu Hướng Quần nhạt.

.

Anh luôn kiểu lịch sự, nhưng chỉ là vẻ ngoài.

Nụ của như một thanh kiếm giấu trong vỏ, ngầm chứa sự sắc bén.

bao giờ ăn mặc đắn khi đón khách.

Nam nữ khác biệt, cô ?

kẻ tùy tiện, nên đuổi khách.

Đừng đó là cô, dù chỉ là một con mèo mù, cũng cho phép.”

Tống Ngôn Phái bật , nhưng cố nhịn:

“Thật mắng ?”

Mắng gì ?

Anh để lộ phần da thịt nào mặt cô.

Anh quy củ và bảo thủ về những chuyện như thế.

Thực , trong thâm tâm, cô gái nào bước Kính Đài của .

Việc để Tống Ngôn Phái rời là một phản ứng tự nhiên.

Chu Hướng Quần ngoài cửa sổ:

“Cô là dâu trưởng nhà họ Chu chọn.

dám trêu chọc, tránh mang tiếng , ảnh hưởng giấc ngủ.”

Câu “ dám trêu chọc” khiến Tống Ngôn Phái khá hài lòng:

“Chúng phù hợp, đúng ?”

Anh đáp:

“Nghĩ kỹ , giữa chúng tình cảm.”

Cô im lặng, nghiêm túc:

còn trẻ, dù giờ từng trải qua tình cảm, nhưng hiện tại bận tâm đến chuyện đó.”

Nói xong, cô liền thấy hối hận, cảm giác như đang nài nỉ cưới.

Liệu thầm đắc ý vì thắng thêm một ván?

Chu Hướng Quần thuận miệng đáp:

“Cô cứ như cần tình cảm lắm .”

Tống Ngôn Phái , nụ nhạt:

“Được, cần.”

Cô buông một câu đầy hàm ý:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-451.html.]

“Biết , về sớm thế .

Đừng để đến lúc bên mộ .”

Nghe đến đây, Chu Hướng Quần nhíu mày, đầu cô.

Lúc , xe dừng.

Cửa xe mở .

Khi gặp Tống Ngôn Phái, bà cụ họ Chu xúc động đến rơi nước mắt:

“Con bé , cũng với bà một tiếng.

Lần thế nữa.”

Không ngờ cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Mọi chuyện diễn ngay thềm nhà lớn.

Khung cảnh trò chuyện tình chẳng khác nào trong nhà.

Xem , nhà họ Chu quyết định rằng Tống Ngôn Phái là thể thiếu trong gia đình .

Đến mức , chuyện hôn sự còn cho phép Chu Hướng Quần từ chối.

Anh bước tới vài bước, bình thản lướt qua vai cô.

Hai, ba bước , trong.

Dãy đèn hộp ở hành lang dài mới bộ bằng bóng đèn sợi đốt trắng vài hôm .

Bà cụ giờ mắt kém, cần ánh sáng hơn.

Khi , trời chạng vạng.

Trời âm u khiến ánh sáng càng thêm tối tăm, những chiếc đèn lồng kiểu Trung Hoa treo cao đều sáng lên.

Trong hành lang, Thẩm Tĩnh đang nắm tay Chu Tây Thành, cúi đầu trò chuyện.

Hai con hơn hai tháng gặp , Chu Tây Thành đang mếu máo, gần như .

Chu Hướng Quần dừng , giữ cách đủ tôn trọng.

Thẩm Tĩnh ngẩng đầu, chào :

“Nhớ Tây Thành quá, nên về đây.”

Chu Hướng Quần gật đầu, gì.

Thẩm Tĩnh hỏi thêm:

“Tiểu thư Tống vẫn chứ?”

Chu Hướng Quần nhíu mày, cúi đầu đáp:

“Về , tổn thương gì cả.”

Thẩm Tĩnh mỉm , chân thành khen ngợi:

“Em và bà cụ đều thích chị dâu .”

Chị dâu?

Cách gọi quả thật phần cố ý.

Chu Hướng Quần đáp lời, chỉ cúi xuống bế cháu trai nhỏ lên.

“Để bác bế.”

Thẩm Tĩnh theo Chu Hướng Quần, tay cầm một chiếc bình sữa rỗng.

Ánh đèn trong hành lang dài sáng lên từng chấm.

Dáng cao lớn, vững chãi, cẩn thận bế cháu trai trong vòng tay, đôi mắt dịu dàng bé, nở nụ đầy yêu thương.

Chu Tây Thành vòng tay nhỏ ôm lấy cổ , mắt chớp chớp, ngọng nghịu:

“Ba… ba mắng Tây Thành.”

“Tại mắng con?” Chu Hướng Quần hỏi.

Cậu bé chu môi, mũi ửng đỏ:

“Ba… Tây Thành ngoan.”

Nhỏ xíu thế , chắc chắn là Chu Luật Trầm la mắng.

 

Loading...