Vì câu “đưa cô ngoài” của Chu Hướng Quần, Tống Ngôn Phái còn xuất hiện tại tứ hợp viện nữa.
Tất nhiên, hai cũng liên lạc với , và càng cơ hội gặp mặt.
Mẫn Văn Đình nhắc đến:
“Tống Ngôn Phái giận lắm đấy.”
Anh hiểu Tống Ngôn Phái giận chuyện gì, chỉ xã giao, tập trung công việc, hỏi thêm.
Vào mùa hè.
Tống Ngôn Phái nhận nhiệm vụ công tác cần cô trực tiếp tham gia.
Khi rời , Chu Hướng Quần tiễn cô cùng đoàn rời khỏi khu biệt thự.
Tạm biệt chiếc váy hoa nhí, cô bộ quân phục chuẩn chỉnh.
Tống Ngôn Phái trở về hình ảnh một cô gái nhà họ Tống đầy khí phách, mạnh mẽ.
Con nhà hổ phụ, tất sinh hổ nữ.
Cô giơ tay chào một cách tiêu chuẩn, ánh nắng gay gắt chiếu xuống, phù hiệu vai áo lóe sáng, cả cô như phủ một lớp ánh vàng rực rỡ.
Gạt bỏ mối quan hệ giữa hai , khoảnh khắc đó, cô thật sự rực rỡ.
Chu Hướng Quần đáp bằng động tác chào y như , giọng vang lên rõ ràng, mang theo sự uy nghiêm:
“Tống Ngôn Phái, cho rõ.
Ngày 12, tất cả các trở về.”
Giọng mạnh mẽ, để đường thương lượng.
Tống Ngôn Phái , hề với :
“Không trở về thì ?
Anh sợ góa vợ ?”
Hôn sự chính thức, mà góa vợ ?
Chu Hướng Quần tranh cãi với cô, dù cũng cãi , kể nơi đây và bối cảnh lúc phù hợp.
Anh chỉ lặng, cô rời .
Bước chân của cô vẫn mang dáng vẻ nghiêm chỉnh, quy tắc, ngoảnh đầu .
Sau .
Chu Hướng Quần nhớ cảnh chia tay hôm đó.
Anh nghĩ, bỏ qua tất cả những điều khác, Tống Ngôn Phái cũng chỉ là một cô gái bình thường, mặc váy, tình cảm, cũng trải qua sinh lão bệnh tử ai tránh .
Sinh trong nhà họ Tống, cả đời cô rèn luyện tinh thần hy sinh và trách nhiệm.
Anh thường hỏi Tiểu Trương:
“Thật sự cô lái trực thăng ?
Nói cô gan thì mỗi đến nhà đều ngại ngùng, nhưng bảo cô nhút nhát thì hành động quyết đoán.”
Tiểu Trương bật , giơ ngón tay cái:
“Đừng trực thăng, cô lái thứ, ông cụ nhà họ Tống tự dạy mà, thể là bậc nhất.”
Ngày hôm đó, Chu Hướng Quần đúng lúc tan họp.
Mẫn Văn Đình bước ngang qua, vỗ vai , :
“Đừng lo, nhà họ Tống chỉ để cô ngoài rèn luyện một , cô là cô gái nhỏ nuôi trong khuê phòng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-450.html.]
Chu Hướng Quần vẫn giữ giọng điềm đạm:
“Anh thì , cô là quyền , nhưng vẫn thể ung dung thế .”
Mẫn Văn Đình cụp mắt, thở dài.
Làm lo lắng ?
Cô nhóc đó lúc nào cũng chạy theo , còn gọi “chú rể, chú rể” lưng.
“Nhà , Yên Hy và Tư Thần còn đang chờ cô trở về để tổ chức sinh nhật nữa.”
Chu Hướng Quần đáp hai chữ:
“Chúc mừng.”
Anh dừng một chút, tiếp:
“Có thời gian thì dẫn hai đứa nhỏ qua đây chơi.”
Hai sóng bước cùng , Mẫn Văn Đình lạnh nhạt đáp:
“Không thời gian , tổ chức sinh nhật xong chúng sẽ sắp xếp sang nước ngoài.”
Chu Hướng Quần giả vờ thở dài hai tiếng, :
“Họ Mẫn nhà các đúng là tàn nhẫn, chút xíu tình cảm cũng giữ , cứ đẩy con trẻ nước ngoài.”
Mẫn Văn Đình chịu thua:
“Anh tưởng họ Chu nhà các thì nhẹ nhàng hơn ?
tận mắt thấy cách ông em Chu Luật Trầm nhà các nắm quyền, đến nỗi cha cũng gì.”
Nhắc đến Chu Luật Trầm.
Ánh mắt Chu Hướng Quần thoáng qua chút dịu dàng, nhẹ:
“Họ Chu nhà , con đường sắp sẵn cho cháu , chắc chắn sẽ thằng nhóc nhà phá hỏng.”
Những chuyện riêng tư, Mẫn Văn Đình quan tâm tọc mạch, chỉ ngắn gọn:
“Về nhà thôi.”
Chu Hướng Quần gật đầu, tiễn rời .
Ngày 12.
May , Tống Ngôn Phái trở về.
Trải qua gió lớn sóng to biển, mấy ngày mất liên lạc khiến cô gầy trông thấy, nước da cũng sạm hơn.
Tóc cô cắt ngắn, ngắn đến nỗi đủ để vén tai.
là tiết kiệm tiền dầu gội.
Chu Hướng Quần đích đưa cô về nhà họ Chu dùng bữa.
Đoàn xe ô tô nội địa, bật đèn cảnh báo, di chuyển gọn gàng trở về khu Tây.
Dọc đường, một xe nào dám chen .
Cô bên cạnh , lời nào, cả xe im ắng đến mức thể thấy tiếng kim rơi.
Sắp đến cửa lớn, Tống Ngôn Phái tháo mũ, nghiêng hỏi:
“Nghe , lo lắng cho ?”
Ánh mắt hai chạm , Chu Hướng Quần nở nụ nhàn nhạt, nhưng đáy mắt lộ cảm xúc:
“ lo cho tất cả .”