Si Mê - Chương 446

Cập nhật lúc: 2025-11-12 09:05:36
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bác sĩ cảnh báo nên quá lâu, đầu gối sẽ nhức mỏi, nếu vận động quá sức thể dẫn đến tàn phế.

Gia đình họ Trần sắp xếp để nước ngoài tiếp tục điều trị.

Bệnh viện ở New York, và Trần Dao đồng ý.

 

Ngày chuyển viện.

Chiếc chuyên cơ riêng bay đến New York chuẩn sẵn tại sân bay quốc tế, bộ nhân viên cùng cũng sắp xếp thỏa.

Lương Ánh Ninh cuối cùng cũng chịu đến tiễn .

Lịch trình cất cánh trì hoãn nửa giờ.

Tại phòng chờ hạng thương gia.

Lương Ánh Ninh miếng băng gạc trán Trần Dao, hỏi:

“Sao thêm vết thương mới?”

Trần Dao đầy những vết thương chồng chất.

Do mất ngủ trong thời gian dài, quầng thâm mắt càng rõ hơn, làn da nhợt nhạt, gầy rộc khiến trông khác xa hình ảnh hào hoa phong nhã đây.

“Đêm qua dậy vệ sinh, đập đầu bồn rửa mặt.”

Trần Dao chút ngại ngần kể .

Lúc đó, trầy cả một mảng da trán, đau đến mức tê tái, t.h.ả.m hại và đáng thương.

Ánh mắt Lương Ánh Ninh thoáng trách cứ, về phía Vệ sĩ lưng .

Vệ sĩ cúi đầu thật sâu, dám .

Ánh mắt cô về phía Trần Dao.

Anh vốn gầy gò, nay gầy hơn, làn da trắng bệch, cơ thể suy nhược khiến như kẻ nửa sống nửa c.h.ế.t.

Khoảnh khắc , cô thấy thương .

thứ thể nữa.

Bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Là từ đầu gặp tại quán Hồng Đàn?

Hay từ bữa tiệc đính hôn, khi mãi xuất hiện?

Hay là từ khi hào phóng mua cả khu trượt tuyết chỉ để lấy lòng Phi Phi?

Hay là từ khi cô nhận , trong lòng chỉ nghĩ đến Phi Phi, đến mức nửa đêm cũng lao đến khu trượt tuyết Khả Khả Thổ?

Bỏ qua tất cả những suy nghĩ đó, Lương Ánh Ninh khẽ an ủi:

“Rồi sẽ thôi.”

Giọng Trần Dao khàn khàn:

“A… A Ninh, em New York với ?”

Lương Ánh Ninh thốt lên “Hả?” đầy ngạc nhiên, ánh mắt cô trở nên trống rỗng.

Trần Dao tiếp tục, giọng mang theo chút van nài:

“Đi với .

Tạ Khâm Dương phù hợp với em.”

Lương Ánh Ninh thẳng , dường như vẫn còn chút hy vọng:

“Anh yêu em đúng ?

Ba từ , thể khi đối diện với em ?”

Trong cơn vội vã, mở miệng, cố :

“Anh… Anh…”

cuối cùng, thể thốt nên lời.

Điều đó chẳng cô ngạc nhiên.

Ánh mắt Lương Ánh Ninh thoáng chút thất vọng, nhưng nhanh, cô giấu kín cảm xúc, nở nụ :

“Tình yêu quá nặng.

Anh yêu, nên .

Đạo lý quá đơn giản, em hiểu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-446.html.]

“Em cũng định vượt qua những cái bóng trong quá khứ của , càng trở thành lựa chọn cuối cùng khi chỉ định.

Em thà gì cả.”

“Chăm sóc bản thật nhé.”

Từ đầu đến cuối, Trần Dao chỉ mấp máy môi, nhưng thể thốt một lời nào.

“Vậy nhé, Trần Dao.”

Lương Ánh Ninh xách túi, để một câu:

“Em cảm thấy tình cảm với em.

Điều chỉ giống như một sự lựa chọn bất đắc dĩ.

Ngay cả việc hôn em, cũng , đúng ?

Giữa chúng chỉ gia thế là phù hợp, còn thứ khác đều .

Em về đây, xin .”

Cô bước nhẹ nhàng, hề chút hối tiếc nào.

Trần Dao cũng dậy.

Khi lên máy bay, đầu sân bay thủ đô một .

Chiếc chuyên cơ bay đến New York khởi hành lúc 14 giờ chiều.

Bên ngoài sân bay, một chiếc Mercedes-Benz G-Class màu đen dừng .

Lương Ánh Ninh ở ghế phụ, ánh mắt dõi theo chiếc máy bay Boeing mang sắc xanh trắng nhạt dần bầu trời.

Tạ Khâm Dương đưa cho cô một tờ giấy ăn, lời nào.

Lương Ánh Ninh đưa tay gạt giọt nước mắt tràn khỏi khóe mi:

“Tĩnh Tĩnh cũng rời kinh đô .”

Ai cũng bận rộn, ai cũng quyền và khát khao để theo đuổi mục tiêu của .

Chỉ thỉnh thoảng, cô mới nhớ những ngày phóng túng ở Thượng Hải.

Chỉ cô, mãi dậm chân tại chỗ, tròn mười năm.

Nửa năm .

Trần Dao hồi phục.

Vết sẹo lưng và các vết chai vẫn còn, bảo vệ gợi ý nên thực hiện một cuộc phẫu thuật lạnh để xóa bỏ.

Trần Dao đưa tay lưng, sờ lên vết sẹo gồ ghề, khẽ nhếch môi:

“Không , ngủ cấn, chút cũng .”

khi sờ, ngón tay đột nhiên khựng .

Vết sẹo , lẽ sẽ theo suốt đời.

Ngày Valentine.

Nghe Tạ Khâm Dương trải đầy hoa hồng đỏ tại biệt thự Yến Bách để tặng Lương Ánh Ninh.

Nghe con ngựa cái trong trang trại sinh một con ngựa con, và ấm nhà họ Tạ đích đặt tên là: “Ninh Ninh”.

Nghe Tạ Khâm Dương đưa Lương Ánh Ninh về nhà tổ để cùng đón Tết Nguyên Tiêu.

Những mẩu tin vụn vặt đều là do Trần Dao trả tiền để tìm hiểu.

Trong ánh hoàng hôn của khu hạ Manhattan nhộn nhịp và hoa lệ, Trần Dao bước , bóng lưng phủ màu xám của chiếc áo khoác dài.

Tay đút túi áo, đầu luôn cúi thấp.

Buồn lắm ?

Trang Minh lái xe bóng dáng qua gương chiếu hậu, khẽ lắc đầu và .

Buồn vì điều gì chứ?

Những công tử quý tộc như họ, dù thất bại trong tình cảm thì phía vẫn là con đường sáng lạn, đầy rực rỡ với quyền thế và danh vọng.

Cuộc đời của họ giống như những tòa cao ốc lộng lẫy tại Manhattan mắt, mãi mãi rực rỡ.

Tình yêu, trong thế giới của họ, chỉ là những tiếc nuối vụn vặt.

Muốn gì cũng , chỉ trừ tình yêu là thể kiểm soát.

Cả đời họ, nỗi buồn duy nhất lẽ chỉ là sự trói buộc trong yêu và hận.

 

Loading...