Cô tháo mũ bảo hộ, bước về phía khán đài:
“Có ai cược thắng ?
Lần thua t.h.ả.m .”
Thua thắng, Trần Dao chẳng mấy bận tâm, cũng chẳng đặt cược.
Nghe câu hỏi của Lương Ánh Ninh, giữ thái độ dửng dưng, chẳng buồn quan tâm.
…
Thắng thua quan trọng đến thế ?
Trần Dao bận tâm, cũng chẳng để ý chuyện cá cược, đối với lời của Lương Ánh Ninh, giữ thái độ xa cách, chuyện liên quan thì phớt lờ.
“Giả vờ quen ?” Cô thẳng , hỏi thẳng:
“Hỏi đấy.”
Trần Dao đổi tay ôm Tiểu Trầm Trầm, đáp gọn:
“ em.”
Thực , thật sự .
Lương Ánh Ninh mải mê đua ngựa với Tạ Khâm Dương đường đua, chẳng gì đáng xem.
Tôn trọng, chúc phúc?
Chẳng bằng dỗ Tiểu Trầm Trầm thấy thoải mái hơn.
Khi ngang qua Trần Dao, cô cố ý giơ chiếc bốt cưỡi ngựa sáng loáng, giẫm mạnh xuống chân .
Trần Dao nhíu mày, tin nổi, trừng mắt cô:
“Phát điên ?”
Lương Ánh Ninh khẽ hất tóc:
“Rõ ràng thấy bảo quản lý đặt cược 300 tệ rằng sẽ thua.”
Bị bắt thóp .
Trần Dao lặng lẽ lùi về phía , nhún vai:
“Thực tế mà, em thắng Tạ Khâm Dương.
Anh định nhường em.”
Ánh mắt Lương Ánh Ninh dừng Trần Dao, động tác lùi bước, cô thừa hiểu con .
Dù gì, luôn thói quen nhường nhịn phụ nữ.
“À, giờ nhớ .
Lần ở Thượng Hải, cũng nhường khi đua xe.
Kết quả, bộ hai tiếng về nhà.”
Sắc mặt Trần Dao tối sầm , bế Tiểu Trầm Trầm rời .
Anh ngước lên khán đài hàng ghế cuối.
Thẩm Tĩnh đó, một tay chống má, ánh mắt đầy vẻ thích thú.
Ánh của cô ý vị sâu xa, như đang tận hưởng một màn kịch .
Trần Dao đặt Tiểu Trầm Trầm lòng Thẩm Tĩnh, đó xuống cạnh cô, chút nao núng:
“Thẩm Tĩnh bắt đầu nhạo ?”
Thẩm Tĩnh nhạo gì cả.
Chẳng qua cuộc sống nhàm chán, cô chỉ theo bản năng mà quan sát chuyện, xem như một khán giả.
Tất cả như một vở kịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-441.html.]
Mỗi đều cố gắng hết sức để diễn thật đạt, xem ai giấu rung động trong lòng kỹ nhất.
“Anh tới Bắc Kinh gì?” Thẩm Tĩnh hỏi.
Một câu hỏi khiến Trần Dao lập tức hiểu cô đang hiểu lầm rằng đến vì Lương Ánh Ninh.
Thật oan uổng.
“Nghe tin cô và A Trầm về nước, mới đến.”
Thẩm Tĩnh kéo dài giọng “Ồ…” đầy hàm ý.
Trần Dao gõ ngón tay lên đầu gối, chần chừ một chút nhịn mà hỏi:
“Cô với Tạ Khâm Dương đang yêu ?”
Thẩm Tĩnh bật nhưng kiềm chế .
Lương Ánh Ninh và Tạ Khâm Dương chỉ mới quen gần đây.
Cả hai đều tính cách ham vui, sở thích giống nên chơi .
Còn đến yêu thì chắc.
Sợ Thẩm Tĩnh hiểu lầm rằng xem Lương Ánh Ninh là một lựa chọn dự phòng để kết hôn, Trần Dao vội thêm:
“Yêu cũng , yên tâm .”
Thẩm Tĩnh ngạc nhiên, một cái:
“Yêu thì rõ, nhưng Tạ Khâm Dương mời cô ở tại Nhạn Bách.
Còn bảo cô ở chơi thỏa thích.
Cái trường đua ngựa vốn định tháng mới mở, giờ vì các mà khai trương sớm đấy.”
Trần Dao gật gù, thêm lời nào.
Hai ở hàng ghế cuối, thỉnh thoảng xuống khung cảnh đường đua.
Chính là Tạ Khâm Dương và Lương Ánh Ninh, cả hai đang hai con ngựa, lẽ hẹn đua tiếp.
Trần Dao bỗng thấy thèm thuốc.
vì bên cạnh trẻ nhỏ, nhịn xuống, chỉ xin vệ sĩ một cây t.h.u.ố.c lá điện tử, nhét miệng.
Dù , ánh mắt vẫn hướng về phía Lương Ánh Ninh, cố gắng quan sát xem cô biểu cảm gì khi chuyện với Tạ Khâm Dương.
Anh bắt đầu tự hỏi: Liệu đang ghen ?
Đêm khuya.
Buổi tụ họp tan dần, lục tục rời .
Trần Dao cùng xe với Thẩm Tĩnh.
Lương Ánh Ninh và Tạ Khâm Dương tự nhiên cùng chiếc G-Class, thậm chí còn rời họ.
Ánh mắt Trần Dao dõi theo chiếc xe của họ cho đến khi ánh đèn hậu khuất hẳn, mới thu hồi ánh , đạp nhẹ ga.
Anh cảm thấy Bắc Kinh quá nghiêm trang và nặng nề, như mang theo áp lực vô hình.
Dưới bóng hoàng thành, nơi tuân theo quá nhiều quy tắc, thích hợp để ở lâu dài.
Ánh mắt lướt qua gương chiếu hậu, thấy Thẩm Tĩnh đang cúi đầu, nhẹ nhàng dỗ Tiểu Trầm Trầm ngủ.
Trần Dao bất giác bật , lái xe đưa họ về khu Tây.
Mấy ngày …
Cả hai đều ở Bắc Kinh.
Nhìn Tạ Khâm Dương và Lương Ánh Ninh chơi bời khắp nơi, Trần Dao chỉ lặng lẽ tập trung những gặp gỡ Chu Luật Trầm để bàn chuyện ăn, bàn về dự án.
Ngoài mặt, biểu lộ sự tò mò thắc mắc gì.