Không vì đau, mà vì khi trong vòng tay , cô luôn dễ dàng bật .
Anh dỗ thì thôi, nhưng mỗi dỗ dành, tuyến lệ của cô kiểm soát .
Đôi mắt cô sưng húp vì , nhưng vẫn yếu ớt mà động lòng .
Khóc đến mệt, cô .
Chu Luật Trầm cẩn thận đắp chăn cho cô, bên cạnh, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của cô.
Những giọt mồ hôi lạnh mu bàn tay trắng muốt của cô dán má .
Những vết xước móng tay đều, chắc chắn là do cô đau đến mức cào cấu đó.
Anh cúi đầu, mỉm dịu dàng, như trách cô ngốc nghếch.
Sắc mặt cô còn hồng hào như hôm .
Khi nhập viện, cô còn hân hoan mong chờ giây phút đứa bé chào đời, nụ ngọt ngào giờ đây tan biến, chỉ còn một trải qua cơn thập tử nhất sinh.
Bốn giờ sáng.
Thẩm Tĩnh ngủ một giấc mơ , xoay , thò đầu khỏi chăn, ánh mắt chạm đang ghế.
Trên đùi đặt một chiếc laptop, ánh sáng lạnh lẽo của màn hình chiếu lên khuôn mặt, khiến càng thêm lạnh lùng và trắng nhợt.
Anh khẽ mỉm với cô.
Nói gì đây nhỉ?
Đến giờ phút , dù là vợ của , cô vẫn bất ngờ khi thấy ở đây thức đêm trông cô.
Cô khẽ hỏi:
“Chu Luật Trầm, vẫn ở đây thế?”
Giọng thấp trầm, bình thản:
“Đợi em tỉnh.”
Lòng cô ấm áp.
Anh tiếp:
“Cưới em về đúng là hối hận thật.
Cùng em qua quỷ môn quan.”
Thẩm Tĩnh xuống, ngước trần nhà:
“Hôm đó còn sẽ cùng em ba năm sinh hai đứa.”
Chu Luật Trầm nhếch môi :
“Khi nào cơ?”
Thẩm Tĩnh nghiêng đầu, sâu đôi mắt tinh của :
“Hôm cõng em qua Thập Sát Hải, đấy.”
Cô còn hứng thú bắt chước giọng điệu khi đó của :
“Cùng ai ba năm sinh hai?
Với em , Thẩm Tĩnh?”
“Gen nhà họ Chu của các sinh con trai, em chuẩn sẵn quần áo cho con gái, váy nhỏ cũng ai mặc.”
Cô với vẻ nghiêm túc.
Chu Luật Trầm nhíu mày:
“Em còn con gái ?”
Thẩm Tĩnh rụt đầu chăn:
“Em thích cả hai, đều .”
Chu Luật Trầm bật :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-427.html.]
“Em đúng là—”
“Vẫn bù đắp cho em?”
Cô “ừ” một tiếng, giọng nghèn nghẹn vọng từ trong chăn:
“Nếu em gái, ai thừa kế gia sản của ?”
Cô gặp con trai một , gen nhà họ Chu quả thực xuất sắc.
Da trắng, da cô cũng trắng, bé nhỏ nhắn, trắng trẻo với khuôn mặt V-line mềm mại, đôi lông mi dài khiến cô ghen tị.
Lại ngẩn .
“Anh thích con gái ?”
Thích gì chứ.
Dù thấy, nhưng là m.á.u mủ của , thích .
Sau 36 giờ thức trắng, thấy Thẩm Tĩnh tỉnh dậy với nụ rạng rỡ, Chu Luật Trầm cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Đôi mắt nặng trĩu, gập laptop , đặt sang một bên, nhắm mắt nghỉ ngơi sofa.
Thẩm Tĩnh phiền , cô dậy sang phòng bên để thăm con, nhưng vì cơ thể mệt mỏi nên từng cử động đều nhẹ nhàng.
Khi qua bên cạnh , cô khẽ cúi , cầm một tấm chăn mềm đắp lên .
Chu Luật Trầm rõ hành động của cô.
Tay khoác lên thành ghế sofa, lười biếng đó, chậm rãi li.ếm môi nở một nụ mơ hồ.
Nụ nhạt nhẽo nhưng đầy mê hoặc, đủ để khiến đắm chìm.
Thẩm Tĩnh một lúc, giữa đêm khuya thế , công tử nhà giàu cái gì chứ?
Chẳng lẽ ngủ ?
Cô cúi thấp hơn, trêu chọc:
“Chúc mừng Chu Hội trưởng.”
Bất ngờ, mở mắt, trong đôi mắt một tầng sương mỏng:
“Về giường , đừng lung tung.”
Cô ghé sát tai , khẽ :
“Phòng bên phòng gia đình, qua đó …” Còn hết, cánh tay giữ chặt.
“Anh thật, em đừng .”
Thật lòng mà , Chu công tử luôn cố gắng giữ vững, nhưng đôi mắt vẫn còn chút đỏ vì mệt mỏi.
Thoáng chốc, trong lòng Thẩm Tĩnh dâng lên một cảm giác khó tả, ấm áp cảm động.
Thực tâm, cô thích việc ở bên cạnh .
“Vậy đừng ?”
Hàng mi của rủ xuống, lộ quá nhiều cảm xúc, chỉ khẽ đáp:
“Ừ.”
Cô ngoan ngoãn trèo lên giường, kéo chăn đắp kín.
Rõ ràng ngủ cả ngày, nhưng lúc buồn ngủ chút nào.
Trong căn phòng yên tĩnh, khi Chu Luật Trầm nghỉ ngơi, im lặng.
Một tay nắm thành quyền, chống lên gò má, mắt nhắm, cử động.
Cảm giác lúc như thế nào nhỉ?
Có lẽ là sự mãn nguyện với hiện tại, cô dám mơ cầu thêm gì nữa.
Khi cô mang thai, nhà họ Chu trao cho cô nhiều tài sản thể đổi tiền bất cứ lúc nào.
Tên của đứa bé vẫn nghĩ …