Si Mê - Chương 420

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:15:47
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Tĩnh nếm thử một miếng, đôi mắt trong sáng của cô bỗng sáng rực.

:

“Cô ơi, món ngon lắm!”

Người giúp việc thoáng ngạc nhiên, món sườn cừu hầm mơ mặt cô, món vốn vị khá chua.

“Cô thích là , sẽ tiếp cho cô ngày mai.”

Thẩm Tĩnh giơ ngón tay cái:

“Cả bữa khuya cũng nhé.”

Tối hôm đó, đầu tiên cô ăn liền hai bát cơm.

.

Sự đổi khiến giúp việc cảm thấy gì đó .

Suốt một tuần, khẩu vị của cô trở nên bất ngờ, chỉ ăn những món vị chua.

Cho đến khi món canh cá sữa trắng bưng lên bàn, cô lập tức lao nhà vệ sinh.

Cô nôn khan nhưng nôn , sắc mặt tái nhợt.

Thẩm Tĩnh chống tay lên bồn rửa, gương thấy .

Không còn trẻ nữa, nên sự khác thường của cơ thể cô cũng nhận .

Sau khi kết hôn.

Chu Luật Trầm vốn dùng biện pháp phòng ngừa, còn cô cũng uống thuốc.

Trong lòng cô luôn cho rằng chuyện đó dễ xảy .

Nếu thật sự , ngoài mua vé còn hơn.

Cô mở cửa, bước lên lầu, lấy trong túi xách một bộ que thử, nhà vệ sinh.

Mười phút .

Thẩm Tĩnh khoanh tay, tựa tường, ánh mắt thất thần.

Trên bồn rửa mặt, chiếc que thử hiển thị hai vạch rõ ràng.

Tính ngày.

Chắc chắn là đêm tân hôn.

Một là trúng.

Mọi chuyện luôn khiến cô bất ngờ.

Nhị công tử nhà họ Chu quả nhiên là… lợi hại.

Thẩm Tĩnh lướt màn hình điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi gần đây.

Nghĩ đến múi giờ, bên đó hẳn là 2 giờ sáng, chắc chắn Chu Luật Trầm đang ngủ.

Ngón tay cô khựng , rụt về, tắt màn hình điện thoại, phiền nghỉ ngơi.

Cô xoay xuống lầu, lái xe một đến bệnh viện để kiểm tra.

Dự định chờ xác nhận xong mới báo cho cha của đứa bé.

Bệnh viện khu Tây.

Kết quả nhanh chóng .

thai.

Trong góc hành lang bệnh viện, Thẩm Tĩnh tựa lưng tường, cúi đầu tờ kết quả trong tay.

Một lát , môi cô khẽ nhếch, nụ dịu dàng, nhẹ nhàng nở gương mặt.

Vẫn còn là phôi thai.

Thật bất ngờ.

Buổi tối, 9 giờ.

Thẩm Tĩnh lái xe dạo quanh khu Tây, cuối cùng quyết định đến tứ hợp viện.

Bà cụ ở đây ngủ từ sớm.

Chu Hướng Quần công tác xa, nên tối nay cổng chính của tứ hợp viện khóa.

Thẩm Tĩnh nghiêng , về phía chòi gác.

Người gác cổng lập tức nghiêm, cúi chào cô một cách trang trọng.

Cô tiến đến gần, nhỏ:

“Dường như cửa khóa, ơn mở giúp .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-420.html.]

Người gác cổng nhanh chóng lấy chìa khóa mở cửa.

Nhờ , Thẩm Tĩnh mới thể trong.

đường đến Thúy Vi Các.

Khi chị Phương  bưng thì gặp cô, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên.

Ngay đó, Chị Phương hỏi:

“Cô gái trẻ gặp bà.”

Trong phòng vẫn tối.

Bà cụ vốn ngủ, nhưng dậy.

Chị Phương bật đèn, chờ bên giường bà cụ, đợi ý kiến của bà.

Bà cụ tỏ thái độ gì, chỉ thản nhiên :

“A Trầm cưới con bé về thật là bốc đồng.

Nó cứ thích nửa đêm lén lút đến đây, thèm ăn hạt thông ?

Cho nó , bảo nó về nhà ngủ.”

Lần thứ hai.

Lần đầu Thẩm Tĩnh đến đây là để mang chút bánh ngọt, sợ rằng bà cụ từng ăn đồ ngon.

Thẩm Tĩnh thích đồ ngọt, còn bà cụ thì .

Chị Phương lấy một chiếc khăn choàng tối màu, nhẹ nhàng khoác lên vai bà cụ.

“Cô trông khá vui, ngoan ngoãn chờ ngoài cửa.”

Bà cụ xỏ giày, nét mặt vẫn bình thản:

“Gặp cũng vui ?”

“Vậy bà gặp ?”

Chị Phương khom đỡ bà cụ dậy.

Bà cụ vịn tay Chị Phương, khẽ hừ:

“Người của A Trầm, dám gặp ?”

Bà cụ bước phòng ngoài, kịp xuống, ánh đèn trong Thúy Vi Các bật sáng rực.

Ngoài cửa đỏ, giọng cô gái trẻ mềm mại vang lên.

Giọng nhẹ nhàng, tựa như len lỏi lòng .

“Nhị thái thái…”

Giọng quá lớn nhưng đủ để rõ, bà cụ trầm giọng:

“Để cô .”

Chị Phương đáp một tiếng, mở cửa.

Thẩm Tĩnh nhẹ nhàng bước , trong căn phòng sạch sẽ và thoang thoảng mùi thơm của hương bạch ngọc lan.

Cô cúi , nhỏ:

“Thật sự phiền bà nghỉ ngơi.”

nên với ai , nhưng nghĩ đến việc dù đây cũng là dòng m.á.u nhà họ Chu, cô quyết định đích đến báo tin vui.

Bà cụ vẫn giữ nét mặt bình thản.

Bà giơ tay hiệu cho chị Phương mang ghế đến.

Thẩm Tĩnh đưa tờ kết quả cho bà.

Tuy hiểu ngay ý nghĩa, nhưng với sự nhiệt tình của cô, bà cụ nhận lấy và đeo kính từ tốn.

Thẩm Tĩnh còn chu đáo mang một chiếc đèn bàn sáng hơn để bà cụ dễ dàng.

Bà cụ giữ im lặng hồi lâu, lên tiếng:

“Hôm nay ?”

Thẩm Tĩnh ngoan ngoãn đáp:

“Vâng.”

Bà cụ ngẩng đầu lên hỏi:

“Nói với nó ?”

Thẩm Tĩnh mím môi :

“Con báo với bà .”

 

Loading...