Si Mê - Chương 419

Cập nhật lúc: 2025-11-07 12:15:28
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Tĩnh giơ tay lên, áp nhẹ trán Chu Luật Trầm.

Không sốt.

Bao t.h.u.ố.c Chu Luật Trầm vứt .

Thẩm Tĩnh chống tay lên bệ trung tâm của xe, đôi mắt chớp chớp đầy vẻ trêu đùa:

“Chủ tịch Chu của chúng , hóa khả năng nhẫn nhịn giỏi như .”

Một bao t.h.u.ố.c thì đáng là gì, nhưng khả năng nhẫn nhịn của Chu Luật Trầm, Thẩm Tĩnh thấy hết.

Từ nhỏ, khi mới 5 tuổi, sống trong vô quy củ của nhà họ Chu.

Cái chạm, cái chơi, học, tham gia huấn luyện, học ngoại ngữ, xuất ngoại, hành vi cử chỉ đều ràng buộc bởi vô điều cấm kỵ.

thì chứ?

Chỉ cần là thứ Chu Luật Trầm , trong giới hạn của , vẫn sẽ tháo bỏ gông cùm.

Cũng vì thế, mới cưới cô.

Nhẫn nhịn là điều , nhưng cũng tùy thuộc việc nó đáng giá trong mắt .

Chu Luật Trầm ngả đầu ghế, khẽ .

Thẩm Tĩnh từ xuống :

“Đừng mắc bệnh nan y, bác sĩ cấm hút t.h.u.ố.c nhé.”

Anh hỏi :

“Chưa từng thấy báo cáo sức khỏe của ?”

Thẩm Tĩnh khúc khích:

“Thấy .”

“Vậy vấn đề gì ?”

Nếu vấn đề gì, cả nhà họ Chu còn lo hơn cả cô.

Thẩm Tĩnh thoát khỏi vòng tay của , gọi xuống xe về nhà.

Tại Trung viện Thái Hòa.

Nơi đây vốn chỉ một giúp việc nấu ăn.

Từ khi họ kết hôn, Chu Luật Trầm gọi thêm để chăm sóc cô, tránh việc cô buổi sáng tìm quần áo.

Ở Bắc Kinh, Chu Luật Trầm cần Trang Minh tài xế, mà cũng chẳng cần ai khác.

Ai hiểu đều rằng thể khiến khác khổ sở chỉ bằng cách im lặng, như cái cách họ đối xử với nhà họ Trình.

Nhà họ Chu, lạnh lùng và sắc bén.

Thời gian ở riêng của hai ngày càng nhiều.

Những lúc quá bận rộn, sẽ đến nhà họ Thẩm để chơi cờ với ông nội cô.

Ông Thẩm :

“Nếu một ngày nào đó , đừng để nó gặp Phùng Kiến.”

Chu Luật Trầm cầm quân mã, nhấc lên một nước, bình thản đáp:

“Vãn bối .”

Ông Thẩm hỏi:

“Mấy ngày nữa ?”

Anh mím môi:

“Hai tuần.”

Ông Thẩm “Cũng ”, nhấc tay quân, cổ tay áo kéo lên, để lộ sợi dây đỏ cầu bình an mắt .

Đôi mắt Chu Luật Trầm tối một chút, nhưng thêm, chỉ nhấc tách lên nhấp một ngụm, mắt hướng bức tường bao quanh khu sân trồng đầy trúc bốn mùa.

Ván cờ .

Chu Luật Trầm chậm rãi, tấn công cũng lùi bước.

Ông Thẩm chợt nhận suýt ngõ cụt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-419.html.]

“Nhiều việc nhọc lòng cháu vì nó.”

Giọng trầm :

“Cháu định chuyển hộ khẩu của cô về Thượng Hải.

chuyện gì xảy với nhà họ Chu ở kinh thành, cũng ảnh hưởng đến nhà họ Chu ở Thượng Hải, càng để nhà họ Thẩm vạ lây.”

Đây lẽ là cách bảo vệ và cam kết với ông.

ông Thẩm quan tâm lắm đến những điều .

Nhà họ Chu vốn dĩ trong sạch, ngay thẳng, ông trời mắt cả.

, ông vẫn kìm mà mỉm .

Chu Luật Trầm, bên ngoài thì phong lưu ngông cuồng, nhưng việc đều chừa một nước cờ cho đại cục.

“Cháu quyết là .”

Nghe , Chu Luật Trầm đặt tách xuống, khẽ nâng mi về phía cô gái lưng ông Thẩm.

Thẩm Tĩnh phía ông nội, nhẹ nhàng bóp vai cho ông.

Ánh mắt cô vẫn dõi theo sợi dây đỏ cầu bình an cổ tay của ông.

Bị ánh chăm chú của cô nhắm tới, ông cụ hề để ý, nhưng Thẩm Tĩnh thấy bối rối, nhịp tim cô bất giác tăng nhanh.

lúc , ánh mắt cô chạm đôi mắt lạnh lùng của Chu Luật Trầm.

Cô mỉm :

“Nếu nhượng bộ, ông nội sẽ thua đấy.”

Chu Luật Trầm bật khẽ:

“Thật ?”

Ngày 15 tháng 3.

Một cơn mưa lớn.

Thẩm Tĩnh tỉnh dậy buổi sáng, phát hiện bên cạnh trống .

Giường lớn đối diện với bức tường kính trong suốt, ánh sáng lờ mờ từ ngoài trời u ám chiếu .

Căn phòng yên tĩnh đến mức gần như trống rỗng.

Anh rời một tiếng động.

Quần áo tản mạn sàn, chiếc áo choàng tắm và áo sơ mi đen như nhắc nhở cô rằng tối qua vẫn ở đây.

Ngày mưa.

Tâm trạng cô ủ ê, lười biếng trong chăn, gì.

Chu Luật Trầm trở Manhattan mà để cô tiễn sân bay.

Đi thì .

Ai mà ngày nào cũng dính lấy chứ.

Thời gian .

Khi rảnh rỗi công việc, Thẩm Tĩnh thường lái xe đến tứ hợp viện để ngắm hoa hải đường và xem kịch bóng với bà cụ nhà họ Chu.

Dù ít , nhưng bà cụ và cô chẳng gặp trở ngại trong giao tiếp.

Từ sâu trong lòng, Thẩm Tĩnh luôn kính sợ bà, nhưng đến mức nhút nhát.

Đó chỉ là sự tôn trọng của bậc hậu bối dành cho bề .

Tối đến, cô về Trung viện Thái Hòa để nghỉ ngơi.

Người bầu bạn duy nhất bên cô là một chú mèo mập lười biếng.

Không do tâm trạng vì lý do nào khác, gần đây cô cảm giác thèm ăn.

Bữa sáng.

ăn.

Đến trưa vẫn khẩu vị.

Người giúp việc mới hơn một tháng, nghĩ rằng thể do cô thích đồ nấu, nên buổi tối cẩn thận hơn, nhiều món khai vị cầu kỳ.

Loading...