Chu Luật Trầm nghiêng đầu cô.
Bỗng nhiên nhớ đến những ngày đầu khi cô mới đến bên , chẳng gì.
Trần Dao thường kéo cô tham gia các buổi gặp gỡ, cả hai dần quen và chơi cùng .
Chính Trần Dao là đưa cô vòng xoáy tài chính.
Ban đầu dạy cô chơi chứng khoán, nơi mà giá lên giá xuống thể đoán , dù tính toán kỹ càng cũng khó vượt qua sự thao túng của thị trường vốn.
Trần Dao các mối quan hệ và thông tin để chơi lớn.
Còn cô?
Chỉ dựa may mắn.
cô ham học, thứ gì cũng học.
Giờ đây, cô trở thành “Giám đốc tài chính của Thắng Bằng”, quản lý nguồn đầu tư mang lợi nhuận đủ để khiến cô giàu .
“Thẩm Tĩnh, em nhất định con đường ?”
“Ừm.”
Cô nghĩ, cho dù kết hôn, bất kể cô ở bên với tư cách gì, cô cũng thể quá kém cỏi.
Đó là con đường để cô gần hơn, nhưng cô , vì bản , vì nhà họ Thẩm, và cũng vì .
Thang máy dừng ở tầng 92, di chuyển chút chậm.
Chu Luật Trầm bất chợt lên tiếng, giọng thoáng vẻ trầm ngâm: “Con đường của em còn danh phận Chu phu nhân.”
Thẩm Tĩnh cúi đầu .
Danh phận phu nhân Chu đầy quyền quý và vinh hoa, nhưng chỉ dựa tình cảm chóng vánh của một công tử hào hoa thì thể trụ vững đỉnh cao tầng lớp.
Cô cần Chu Luật Trầm hạ thấp , cô cũng tự bước lên, dù thứ đều nhờ sự giúp đỡ của .
Không dùng bữa tối ở hội trường, cô mời đến một nhà hàng.
Cô chọn món ăn Quảng Đông thanh đạm nhất, kiểu đặt hàng cao cấp như ở Bắc Kinh, mà là một nhà hàng danh hiệu Black Pearl.
Xem qua thực đơn, lẽ sẽ hợp khẩu vị của .
Anh đối diện cô, mặt chỉ là một bữa cơm gia đình đơn giản.
Giống như một cặp đôi bình thường, màn bao trọn, cũng một bữa ăn đắt đỏ hàng chục nghìn.
Chu Luật Trầm ghế, cô thanh toán.
Chỉ 1.200 tệ.
Về phần , khẩu vị vốn nhỏ, ăn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-404.html.]
Các bát đĩa dùng đều sắp xếp gọn gàng.
Đồ ăn hợp, cũng miễn cưỡng.
Thẩm Tĩnh ý định ở Thâm Quyến lâu.
Dù Chu Luật Trầm chỉ dạo vài nơi, cũng khiến các ông chủ doanh nghiệp cung kính tiếp đãi.
Họ giới thiệu cho Thẩm Tĩnh nhiều địa điểm vui chơi, nhưng cô tâm trạng , đến bất kỳ nơi nào.
Chiều tối, họ rời Thâm Quyến.
Chuyến bay thẳng về Bắc Kinh, qua phận Thượng Hải.
Hành trình kéo dài 2 tiếng.
Trên chiếc sofa da trắng tinh, Thẩm Tĩnh tựa lòng Chu Luật Trầm, mắt khép hờ, mơ màng nghỉ ngơi suốt chuyến bay.
Dưới lớp chăn mỏng, hàng cúc áo của cô phần lộn xộn, dù đang việc nhưng tay vẫn chịu để yên.
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cô: “Nếu rời Bắc Kinh, em nhớ ?”
Thẩm Tĩnh uể oải, dịch lòng , ôm chặt hơn.
Nghĩ đến việc màn hình laptop, các quản lý cấp cao của vẫn đang báo cáo công việc, cô dứt khoát trả lời.
Những quản lý , để lấy lòng , thậm chí còn học tiếng Trung, dù hiện tại đang dùng tiếng Anh lưu loát để trình bày.
Thấy cô im lặng hồi lâu, trả lời, Chu Luật Trầm nhéo nhẹ eo cô, giọng trầm thấp, kiên quyết đòi đáp án: “Nhớ ?”
Cuối cùng, Thẩm Tĩnh cũng chịu đáp ứng mong của .
Cô nhẹ nhàng hôn lên xương cổ nhô cao của , động tác dịu dàng: “Nhớ.”
Hành động đầy ý tứ của cô khiến yết hầu của trượt lên xuống một cách rõ ràng, gợi cảm đến c.h.ế.t .
Tiếng báo cáo từ máy tính đột nhiên im bặt.
Chu Luật Trầm đưa tay, lạnh lùng gập chiếc laptop , đồng thời tháo cởi những chiếc cúc áo của cô.
Kề sát má má cô, khẽ cọ nhẹ, ánh mắt giao , cả hai cùng mỉm .
thật, cô chìm đắm trong sự cưng chiều từ vị công tử quyền quý .
Thẩm Tĩnh vòng tay qua cổ , đùa nghịch hỏi: “Nếu hội trưởng rời Bắc Kinh thì ?
Anh thích yêu xa ?
Khó chịu lắm.”
Nhìn thấy nụ thoáng qua môi , cô chọc trúng .
“Anh lời em ?” Anh hỏi, giọng đầy ý .