Si Mê - Chương 278
Cập nhật lúc: 2025-09-30 13:06:56
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe âm thanh thì vẻ đang ở quán bar, còn cả giọng của Tạ thiếu gia.”
Chu Luật Trầm nhíu mày, liếc điện thoại một lúc, đó mới nhấc lên, đưa đến bên tai.
“Chú Lương, chú gì ?”
Giọng cô êm ái, mềm mại, khiến khựng khi đang lật trang hợp đồng, đáp:
“Gọi nhầm .”
Cô bật , giọng như nghịch ngợm:
“Giọng trầm quá, tai m.a.n.g t.h.a.i luôn …”
Chu Luật Trầm nhếch môi, thản nhiên đáp:
“Nghe giọng thôi thì thể .”
Giọng của , thấp trầm và mê hoặc.
Thẩm Tĩnh đang chếnh choáng, phân biệt nổi đông tây nam bắc:
“Vậy mới bảo bối nhỏ ?”
Cô tựa lưng tường, lảo đảo.
“ dạy em .” Anh chậm rãi , đồng thời hiệu cho trong phòng họp rời .
Các giám đốc cao cấp vội thu dọn tài liệu, máy tính, im lặng rời khỏi phòng, ai dám ở .
Giọng cô vẫn tiếp tục vang lên trong điện thoại.
“Anh , hôm nay thấy một bảo bối nhỏ xinh ở cửa Aman Summer Palace.
Cô bé : ‘Ba , đợi Xixi với nha…'”
Cô bắt chước giọng điệu đáng yêu của tiểu công chúa nhà tài phiệt, nụ say mê như ánh rượu lấp lánh môi.
Càng nhớ đến cô bé đó, cô càng tươi hơn.
“Trái tim cô bé cuốn mất .
Gen của ba cô bé thật đáng nể.” Cô bổ sung.
Chu Luật Trầm khẽ :
“Em một đứa ?”
“Muốn.” Rượu gò má cô ửng hồng.
“Đến gặp .” Giọng khàn khàn, thấp trầm đầy ám chỉ:
“ sẽ cho em tất cả.”
Dường như là đùa cợt, cũng giống như đang thật lòng.
Thẩm Tĩnh mơ màng, tay vỗ nhẹ lên trán:
“Anh là ai ?”
Nụ bên môi Chu Luật Trầm càng thêm sâu:
“Mới vài tháng mà quên ?”
Đôi mắt mơ màng của cô chợt sáng lên, như phát hiện điều gì mới lạ:
“Là tổng giám đốc của Liên Hành đúng ?
Anh đang cùng Joanna vui vẻ ?”
Đôi môi mỏng của chỉ thốt hai chữ:
“Nói bậy.”
“ thấy , với Joanna, bên cạnh thì đầy hoa tươi nở rộ.”
Tối nay, Tạ Khâm Dương gọi nhiều rượu, khiến Thẩm Tĩnh còn ý thức đang gì, trong lòng nghĩ gì đều hết.
“Làm gì .” Anh kéo dài giọng, chịu thừa nhận.
Thẩm Tĩnh lảo đảo bước , lẩm bẩm:
“Chúc mừng tìm ý trung nhân.
Kết hôn thì đừng gửi thiệp cưới cho nhé, tiền mừng .”
Anh nhướng mày:
“ sẽ gửi cho em.”
Nếu dám gửi thiệp cưới, cô nhất định sẽ xé nát nó.
Chưa kịp nghĩ thêm, cô than thở:
“Chú Lương, chân cháu tê quá.”
Giọng cô mềm mại, như nũng.
Cô còn vững nữa.
Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ hình dung đôi mắt cô ngấn nước, ánh trong veo mềm yếu, khiến thương xót.
Chu Luật Trầm nhớ đây là thứ mấy cô uống say.
Tửu lượng kém, tửu phẩm cũng chẳng , bừa, thích đụng chạm lung tung.
“Sau uống rượu nữa.”
Cô khịt mũi, giọng phần nghèn nghẹn:
“Anh dám mắng em?”
Chu Luật Trầm càng thêm lạnh lùng, như đang dạy dỗ một đứa trẻ bướng bỉnh:
“Uống say nào cũng gọi đúng điện thoại.”
Bị mắng, coi thường như một đứa trẻ vụng về, Thẩm Tĩnh xụt xịt mũi, cảm xúc trong lòng hóa thành ấm ức, năng lộn xộn:
“Anh nhớ em ?”
Gần mấy tháng liên lạc, cuối cùng cô nghẹn ngào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-278.html.]
Động tác gỡ màng bao t.h.u.ố.c của khựng .
Không nhận câu trả lời, cô ngoan cố hỏi nữa:
“Anh nhớ em ?”
“Thế em nhớ ?” Anh luôn khéo léo ném ngược câu hỏi về phía cô.
Cô thì thầm:
“Anh trả lời .”
Điếu t.h.u.ố.c dường như còn hấp dẫn nữa, Chu Luật Trầm đặt hộp t.h.u.ố.c xuống, giọng lạnh nóng:
“ cho em cơ hội .”
“Đó là giao dịch với .
khinh!” Cô càng càng bực, đôi mắt đỏ hoe dần trở nên mờ mịt:
“Nhà cảnh sát giỏi lắm .”
Cô bắt đầu nghẹn ngào.
Sau một hồi im lặng, giọng khẽ quát:
“Đừng nữa.”
Rõ ràng là quát mắng, nhưng lời mang theo sự dịu dàng, khiến phòng tuyến trong lòng cô sụp đổ từng chút.
“Sau ôm ấp với những bảo bối nhỏ khác.” Cô nũng nịu chiếm hữu.
Anh bật khẽ, hàng mày nhướn lên, giọng điệu lạnh lùng:
“Em là gì của ?”
“Là yêu cũ.” Cô lí nhí đáp.
Anh thờ ơ:
“Quản nhiều thật.”
“Trong lòng bảo bối nào khác ?”
Dưới tác động của men rượu, cô bất chấp, hỏi thẳng những điều bận tâm.
Anh trầm ngâm hồi lâu, đó khẽ đáp:
“Không .”
Cô thở hắt :
“Anh lừa .”
Chu Luật Trầm ngước mắt, quét một vòng phòng họp rộng gần 200 mét vuông.
Không một bóng .
“ lừa em.
Chỉ ở đây.”
Nghe , cô bỗng cảm thấy bản cũng chỉ một .
Nỗi chua xót trong lòng dâng lên, cô kìm mà nghẹn ngào.
Anh cô bắt đầu tủi , liền hỏi:
“Khóc gì chứ.”
Cô nghẹn ngào:
“Anh dỗ .”
Anh chần chừ.
Sự kiên nhẫn lúc chẳng còn nhiều, nhẹ giọng hỏi:
“Tài xế nhà em đến ?”
Cô lắc đầu.
Anh thấy động tác đó, nhưng đoán rằng nếu tài xế đến, cô cũng sẽ cô đơn thế .
“ sẽ cho đưa em về nhà.
Đừng chạy lung tung.”
Cô vẫn tỉnh:
“ chú Lương.”
“Ngoan một chút, ?”
Giọng trầm thấp, qua loa điện thoại càng thêm dịu dàng, như lời tình cảm giới hạn.
Câu khiến cô nghẹt thở, hàng lông mày dãn , ánh mắt cũng mềm mại hơn.
“ sẽ chạy lung tung.”
Trong 30 giây còn , bên tai cô chỉ còn tiếng thở nhè nhẹ của .
Mỗi thở như một giai điệu, mê hoặc, quấn lấy lý trí của cô.
Cuộc gọi kết thúc.
Ký ức của Thẩm Tĩnh lẫn lộn, thậm chí còn chút ấn tượng nào, như thể cô trải qua một giấc mơ say khướt mà chẳng thể nhớ nổi chi tiết.
Ngược , Tạ Khâm Dương thì rõ hành động của cô, nhưng nhắc nhở gì, chỉ lặng lẽ cô lơ mơ chuyện điện thoại với Chu Luật Trầm.
Cho đến khi chiếc xe Hồng Kỳ của nhà họ Chu đến đón Thẩm Tĩnh rời , Tạ Khâm Dương mới bước lên xe của .
Đi một đoạn, tài xế :
“Cậu chủ, ngày nào cũng ngoài chơi với Thẩm tiểu thư, ông chủ chắc sẽ nhắc nhở đấy.”
Tạ Khâm Dương ngả , hai tay gác đầu, thản nhiên đáp:
“Nhắc thì cứ nhắc thôi.
Sống thoải mái thì cứ thế mà sống.”