Si Mê - Chương 277

Cập nhật lúc: 2025-09-30 13:06:50
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó.

Một ngày nọ, trời mưa rả rích.

Thẩm Tĩnh tình cờ thấy đoàn xe của nhà họ Chu từ sân bay Thượng Hải về phía khu Tây.

Khu Tây là nơi tập trung các gia tộc quyền quý, và nhà họ Chu thường xuyên tổ chức tiệc tùng ở đây.

Điều chẳng liên quan gì đến Thẩm Tĩnh, sống ở khu Đông.

Thành phố .

Khu Đông và khu Tây, như hai thế giới khác biệt, hai tầng lớp giao thoa.

Nói đúng hơn, cô và nhà họ Chu ở khu Tây chẳng bất kỳ mối liên hệ nào.

Nghe Tạ Khâm Dương lắm lời kể:

“Bà cụ từ Thượng Hải đến ăn uống, chuyện.

Hôm đó cũng cùng ông nội qua nhà họ Chu.

Chậc, những đây chỉ tên chứ từng gặp ở thủ đô, đều thấy hết.”

Thẩm Tĩnh chỉ đáp gọn:

“Ồ.”

Thấy cô hỏi thêm, Tạ Khâm Dương cũng gì nữa.

“Hai bà cụ hình như chuyện cần bàn bạc, nhưng chẳng chuyện lớn.

Cuối cùng cùng ăn tối về Thượng Hải.” Tạ Khâm Dương kể tiếp.

Thẩm Tĩnh từng gặp bà cụ bên Thượng Hải, bà là một phụ nữ cực kỳ mạnh mẽ, cần lời nào cũng đủ khiến khác dè chừng.

Cô thản nhiên :

“Họ cưng chiều Chu Luật Trầm đến mức , ngoại trừ chuyện hôn nhân của , chẳng thể khiến bà cụ đích mặt.”

Tạ Khâm Dương ngớ , ngạc nhiên hỏi:

“Sao cô đoán chuẩn thế?”

Cũng chẳng gọi là đoán chuẩn.

Nhà họ Chu gì đều , chỉ thiếu cháu dâu.

Anh cả như hòa thượng, cứ mãi thông suốt.

Anh hai thì phong lưu, giờ chỉ thể quản lý để giữ gìn gia phong.

Buổi tối.

Tạ Khâm Dương kéo cô ăn tối tại Aman Summer Palace.

Không là ai tổ chức, nhưng cô quen những “quý nhị đại” đó.

“Đây là bữa tiệc do Trình Tư Hành tổ chức để chào đón các gia tộc tài phiệt đến thủ đô.” Tạ Khâm Dương giải thích.

Còn bước , chỉ thấy Trình gia cũng tham dự, Thẩm Tĩnh lập tức nữa.

Tạ Khâm Dương đành từ chối lời mời của họ.

Trước cửa khách sạn.

Cô và Tạ Khâm Dương tựa xe, gió nhẹ thổi qua.

Hai bàn xem tối nay chơi, cả hai đều thích về nhà, những độc như họ thường mất ngủ.

“Anh Khâm…”

Một giọng mềm mại vang lên.

Thẩm Tĩnh vô thức đầu, cả cơ thể cứng .

Người đang chuyện một đàn ông trong bộ vest nghiêm chỉnh ôm chặt trong vòng tay.

Khoảng cách khá xa, cô rõ họ đang thì thầm điều gì, nhưng khung cảnh đầy ấm áp và dịu dàng bao trùm xung quanh.

Một vệ sĩ cao lớn vạm vỡ một tay xách túi xách của vị phu nhân tài phiệt, tay dắt một cô bé nhỏ xíu.

Cô bé năm tuổi, mặc váy đen kiểu công chúa, nhí nhảnh chạy theo họ.

“Ba , đợi Xixi với nha…”

Giọng mềm mại, ngọt ngào như kẹo đường.

Làm thể một đứa trẻ xinh như chứ?

Gen kiểu tìm ở đây?

Một cảnh tượng quá đỗi ấm áp, Thẩm Tĩnh mãi rời mắt.

Nữ minh tinh ngoài đời còn hơn cả màn ảnh.

Giờ thì cô hiểu tâm trạng của những thích “ship” cặp đôi nổi tiếng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/si-me/chuong-277.html.]

Cô nhớ mang máng, hình như từng gặp nữ minh tinh ở Hồng Kông khi đ.á.n.h đàn cổ cho bà Tào.

Tạ Khâm Dương giải thích cặn kẽ:

“Người từ Hồng Kông qua, là nhà họ Tống và những từ Tứ Kim Nguyên.

Gia đình ba hôm qua cũng đến thăm nhà họ Chu.”

“Cô ?”

“Không.” Thẩm Tĩnh lắc đầu.

“Cũng đúng thôi.

fan của họ.

Hai lúc nào cũng bí mật mà.”

Thẩm Tĩnh tựa xe, lặng lẽ chiếc xe của Tứ Kim Nguyên đón gia đình ba rời .

Tạ Khâm Dương khẽ:

“Có gì ho mà ngắm, cẩn thận họ móc mắt cô bây giờ.”

Thẩm Tĩnh vội thu ánh mắt về, hỏi :

“Nghiêm trọng thế ?”

Tạ Khâm Dương bật :

“Đùa thôi.

Xã hội pháp trị mà, ai dám động đến cô chứ?

Anh Trầm nhà cô chẳng phát điên lên mà trả thù .”

“Đừng lấy trò .” Thẩm Tĩnh khẽ .

Cô đơn giản chỉ thích các cặp đôi âu yếm , “ chỉ thấy mắt thôi.”

“Để đưa cô ngắm thứ mắt hơn.” Tạ Khâm Dương ngậm điếu thuốc, mở cửa xe thể thao.

“Lên xe .”

Sự cuốn hút mắt, là thứ như màu sắc của rượu mạnh: đỏ, nâu, trắng.

2 giờ sáng.

Thẩm Tĩnh đang ở một câu lạc bộ trong khu vực sân vận động Công Thể.

Tạ Khâm Dương càng về khuya càng phấn khích, và cô cũng lây nhiễm, trở nên sôi động kém.

Không còn chỗ nào để chơi nữa, Tạ Khâm Dương kéo cô đến đây để “xõa” một .

Có lẽ, coi như cách giải tỏa khi thất tình.

Ban đầu, ông cụ còn gọi điện nhắc cô về sớm, uống rượu.

dần dần, ông cũng mặc kệ: “Người trẻ tuổi, áp lực công việc lớn, cứ chơi , miễn là điểm dừng.”

Thẩm lão gia tin tưởng Tạ Khâm Dương, càng yên tâm rằng chẳng ai dám bắt nạt cô cháu gái nhỏ của .

Tửu lượng của Thẩm Tĩnh rèn qua những buổi tiệc rượu, giờ như “mở phong ấn”.

Trong phòng riêng, cô một cặp đôi thua trò chơi và phạt hôn suốt mười phút.

Tạ Khâm Dương, kẻ độc từ trong trứng, hổ mà trêu chọc:

“Thử tách xem nào, hai tối nay thanh toán bộ chi phí đấy.”

Đi chơi với Tạ Khâm Dương, tiền thanh toán tối nay chắc chắn là con khổng lồ.

Thẩm Tĩnh đôi lúc liếc cặp đôi .

Cả hai đều đỏ mặt, nhưng ai dám buông .

Cảnh tượng đó khiến cô khỏi nhớ đến Chu Luật Trầm.

Anh hôn còn mãnh liệt hơn, kéo dài hơn, khiến chút sức chống cự nào.

Dựa quầy rượu, Thẩm Tĩnh dùng nĩa xiên một miếng dâu tây đưa lên miệng, cảnh hôn hít nữa.

“Họ dùng lưỡi ?”

Cô nghĩ đến Chu Luật Trầm… … rõ ràng chỉ như thế.

Đến nửa đêm, cuộc chơi tan.

Thẩm Tĩnh loạng choạng dựa tường bước , hai ngón tay mảnh mai cầm túi xách, áp điện thoại lên tai.

“Chú Lương, xe của chú …”

New York, 1 giờ chiều.

Tầng cao nhất của một tòa nhà ở khu Manhattan, trong phòng họp tổng giám đốc.

Trang Minh nhận cuộc gọi từ cô, về phía Chu Luật Trầm đang ký hợp đồng, cúi đặt điện thoại xuống mặt :

“Là Thẩm tiểu thư gọi đến, hình như cô say, cứ gọi chú Lương.

Loading...