Còn cao thủ nữa ? Lòng thịch một cái, từ từ thu lá bùa trong tay.
“Nếu … mùi hương đó thể là một nào đó, thì ông ?”
Mắt Vonk sáng lên: “, chính là một nào đó, ở ?”
vẫy tay: “Có điện thoại ? gọi cho ông một cuộc, bảo ông qua đây.”
“Gọi, gọi điện thoại? Đơn giản ?” Vonk tỏ vẻ dám tin, dường như tin thể dễ dàng gặp Ứng Câu như thế.
“ , điện thoại ?” vẫy tay.
Biểu cảm của Vonk chợt trở nên ngượng nghịu: “Không , , dùng.”
mở to mắt: “Ông bao nhiêu tuổi ?” chợt nhớ điều gì đó, bừng tỉnh, tên lẽ đúng là đồ cổ thật.
Ally lúc nhắc khẽ: “Trong điện thoại bạc, ma cà rồng dùng .”
Mắt sáng rực: , thể dùng bạc để đối phó…
Có mà đối phó cái bà ngoại nhà ! còn tiền mua cả đồng nữa!
Là tên giàu vô nhân tính nào nghĩ chuyện dùng bạc để đối phó ma cà rồng ?
Ally nghi hoặc: “Sao cô đột nhiên giận dữ ?”
hừ một tiếng: “ với Chủ nghĩa Tư bản đội trời chung!”
Vonk lúc dường như nghĩ điều gì đó, đột nhiên vỗ tay một cái bóng tối. Và lúc mới để ý, ở đó thêm một !
Trong bóng tối phía , hơn mười con ma cà rồng kịp đến đang hoặc , chằm chằm .
là kéo cả gia đình tới!
Người đầu là một ông lão ăn mặc như quản gia, ông thấy tiếng Vonk vỗ tay, từng bước , lấy một chiếc điện thoại di động từ túi áo khoác.
ông : “Con ?”
Ông lão cúi đầu chào: “Người sói Gordon Wilder xin mắt hai quý cô xinh ! Mong hai quý cô thể giúp Bá tước Đại nhân giải cứu cha của Ngài , gia tộc Vonk vô cùng cảm kích.”
“Cứu cha ông ?”
“Gordon! Sao ông thể kể chuyện của cha cho họ !”
Ông quản gia cúi đầu đáp: “Vị khách đến từ phương Đông bình thường, nghĩ chúng nên thành thật với , như mới trở thành kẻ thù.”
“Cô tính là khách gì, đây là sự sỉ nhục đối với dòng họ của !”
nghịch chiếc điện thoại trong tay: “Nói cách khác, ông giở trò nhiều như , hại c.h.ế.t nhiều như , chỉ là để cứu cha ? Vậy thì các đáng c.h.ế.t lắm.”
Bá tước Vonk lạnh giọng: “Đó là điều cô nên bận tâm, gọi đó tới đây, thể thả cô !”
“Ông chính là hiểu , nếu thì ngay từ đầu ông nên đưa điện thoại cho .” bấm điện thoại.
7.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/series-nu-chuong-mon-mao-son/nu-chuong-mon-mao-son-benh-vien-ma-ca-rong-chap-7.html.]
Trạm Én Đêm
“Alo, chú , ăn cơm ?”
“Ừm, ở đây một con quái vật dơi gặp chú, chảnh chọe chịu nổi.”
“Thực lực? Ưm… so với chú thì chẳng là gì, nhưng ngông cuồng.”
“Ngông cuồng đến mức nào?” liếc Vonk: “Ông bảo sẽ nhảy lên hà đầu gối của chú, cho chú viêm khớp phong thấp.”
“Được , cháu đánh ông , chú cứ thong thả mà qua.”
Đặt điện thoại xuống, : “Xong việc! Cha ông chắc chắn sẽ cảm tạ tổ tông tám đời của ông!”
Vẻ mừng rỡ hiện lên mặt Vonk.
quanh, tiếp: “Hơn nữa, thấy bệnh viện thi khí bao trùm, chắc cha ông cũng ở đây ?”
Vonk đang tâm trạng , sói Gordon kịp ngăn cản, gật đầu thừa nhận: “Đương nhiên! Cha gặp đó ngay lập tức!”
gật đầu, : “Vậy lát nữa gặp.” bước lên lầu.
Gordon lập tức chắn mặt , tốc độ nhanh đến mức khiến khỏi tặc lưỡi. Tên dễ đối phó.
Ông , nhưng đôi mắt lạnh lẽo như hồ sâu: “Cô Lý, xin hãy án binh bất động, để gia tộc Vonk chúng tận tình với vai trò chủ nhà.”
“Gordon, ông cản họ gì? Chẳng lẽ họ thể rời khỏi đây ?” Vonk toe toét.
Lời sai. Nếu lúc một chiếc máy bay lái (UAV) ở bên ngoài, sẽ thấy gần trăm thi nhân đang bám đầy tường bệnh viện.
vô hại nhún vai, vươn vai một cái, bước qua bên cạnh Gordon: “Hôm nay, quả là một ngày trời.”
Ally vội vàng theo .
Lên lầu, bật đèn pin và bắt đầu dạo trong các tầng lầu. Thi nhân rút hết bên ngoài tường, bộ tòa nhà bệnh viện khá trống trải.
Ally: “Bây giờ ? Không lẽ cô thật sự chờ bạn cô đến giải cứu ông già ma cà rồng của đấy chứ?”
vỗ tay một cái: “Hỏng , quên mang theo đàn ông đeo kính!”
Ally cũng chợt nhớ : “Vậy đây, chúng mau cứu !”
bước tới: “Thôi bỏ , ai mà chẳng từng mất kính chứ?”
Ally nghĩ , thấy cũng đúng: “Vậy bước tiếp theo nên gì?”
: “Ai ? Cùng lắm thì đánh một trận, nếu đánh , thì cô là Blogger ? Mau lên mạng hỏi xem, ở địa phương thầy trừ tà nào, phù thủy nào , cứ gọi Constantine của mấy đó, bảo hút vài thuốc, mau mà lo liệu.”
Ally mở to mắt: “Hả? Thật sự thầy trừ tà , Constantine?”
“Có chứ, nếu thì, phương Tây của các chẳng loạn hết ?” trả lời, lấy một mặt dây chuyền từ cổ cô : “Thập tự giá Istariah, đồ đấy!”
“Đây là để cho , cô định gì?”
: “ bảo cô mệnh mà, bảo bối như , cho mượn dùng nào.” cất thập tự giá, tiện tay lấy một chai nước đường glucose, uống hai ngụm.
“Sắp xong , đến phòng xác.”