Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SÊNH SÊNH CỦA ANH - Chương 399: Ngoại Truyện Vấn Thính (19) Quá Khứ Của Họ, Chu Kiến Vy Làm Sáng Tỏ

Cập nhật lúc: 2024-11-04 21:02:55
Lượt xem: 0

Hồ Minh Vũ phát hiện, dạo gần đây cô Hai cười rất nhiều.

Điện thoại đặt trên bàn làm việc rung lên, Vũ Văn Thính đưa mắt nhìn.

Là một số điện thoại lạ gọi đến, cô bấm nghe máy: "A lô"

Đối phương nói: "Tôi là Chu Kiến Vy"

Vũ Văn Thính ngạc nhiên: "Chào cô"

Ngữ điệu nói chuyện của Chu Kiến Vy rất mềm mỏng, cô ấy hỏi: "Nếu tiện thì có thể gặp mặt một lần không?"

Vũ Văn Thính suy nghĩ một lúc rồi nói: "Được."

Sau đó lại nói: "Địa điểm"

Chu Kiến Vy gửi địa chỉ qua.

Sau khi cúp điện thoại, Vũ Văn Thính nói với thư ký: "Giúp tôi hủy hết lịch trình buổi chiều."

Cô và Chu Kiến Vy hẹn nhau lúc 3 giờ chiều, ở một quán cà phê cao cấp. Lúc Vũ Văn Thính đến chỗ hẹn, Chu Kiến Vy đã ở đấy rồi. Cô ấy đeo mắt kính đen, ăn mặc kín mít.

Vũ Văn Thính chú ý đến vết bầm tím nơi khóe mắt cô ấy.

Chu Kiến Vy tháo mắt kính xuống, hỏi: "Cô uống gì?"

Vũ Văn Thính ngồi xuống, nhìn lướt qua gương mặt có vết bầm tím còn chưa tan của cô ấy, ánh mắt không cố ý dừng lại lâu, nói: "Cà phê Mocha."

Chu Kiến Vy thuận miệng nói: "Tô Vấn cũng thích cà phê Mocha"

Vũ Văn Thính không tiếp lời cô.

Chu Kiến Vy thoải mái nói chuyện phiếm, tựa như đang hàn huyên với một người bạn cũ vậy, cũng nhắc đến Tô Vấn: "Trước đây tôi từng hỏi anh ấy, anh không thích ăn đồ ngọt, tại sao lại thích cà phê Mocha có đường trái cây"

Cô mỉm cười nói tiếp: "Anh ấy nói yêu ai yêu cả đường đi lối về"

Giọng điệu của cô ấy không có ác ý gì, phần nhiều là thất vọng.

Chu Kiến Vy uống một ngụm cà phê, ngữ khí của cô ấy rất trịnh trọng: "Chuyện lần này, tôi xin lỗi cô"

Vũ Văn Thính không nói gì nhiều, ánh mắt bình tĩnh mà hờ hững: "Không cần thiết"

"Nếu như không phải do tôi, cô và Tô Vấn cũng không cần dính vào vũng nước bẩn này."

Vũ Văn Thính không tiếp lời, chỉ yên lặng nghe Chu Kiến Vy nói, cô đặt cà phê qua một bên, uống một ngụm nước lọc rồi nói: "Cô muốn nghe câu chuyện của tôi không?"

Vũ Văn Thính khẽ gật đầu.

Giọng nói của Chu Kiến Vy đều đều, ánh mắt thấp thoáng vẻ hờ hững: "Tôi vào nghề đã được 15 năm rồi, còn sớm hơn Tố Vấn 7 năm"

Cô dừng lại một lúc: "Lúc vừa bước vào nghề này tôi mới 11 tuổi"

Chu Kiến Vy là ngôi sao nhí, những điều này Vũ Văn Thính đều biết.

Tốc độ nói của cô ấy hơi chậm rãi, rất êm tai: "Lúc đó tôi khá may mắn, khởi điểm khi vào nghề cao hơn người khác. Sau khi thi đỗ vào học viện điện ảnh thì thuận theo tự nhiên trở thành một diễn viên. Lúc ấy chưa trải sự đời, đầu óc rất đơn thuần, nhưng lại kiêu căng ngạo mạn"

Cô mỉm cười tự giễu: "Thế nhưng, tôi lại dùng hết sự may mắn của mình mất rồi"

Chu Kiến Vy và Tô Vấn không giống nhau, con đường ngôi sao của cô không thuận buồm xuôi gió như vậy"

"Suốt 2 năm trời không nổi lên được, tôi trở thành diễn viên tuyến hai. Lúc đó, tôi mới 18 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, rồi tôi bị một đạo diễn nhìn trúng"

Chu Kiến Vy nhanh chóng bổ sung thêm: "Không phải Hoàng Bình Trung"

Vũ Văn Thính chỉ im lặng nghe, ánh mắt bình thản, thuần túy.

Đây được xem là lần đầu tiên bọn họ chính thức gặp mặt, họ cũng không được xem là quan hệ bạn bè bình thường. Nhưng không hiểu vì sao, Chu Kiến Vy cảm thấy rất yên tâm, cảm giác nóng nảy trong lòng bỗng tan biến.

Cô tiếp tục kể những câu chuyện mà không ai biết đến: "Tôi kiêu căng ngạo mạn, đương nhiên là không chịu. Nhưng đạo diễn đó cũng là một tay già đời, hắn ta chuẩn bị rất kỹ lưỡng, đến máy quay phim trong khách sạn cũng lắp sẵn, chỉ cần cởi quần áo của tôi ra, sau này tôi không nghe lời cũng phải nghe lời."

Trong giới giải trí, đây không phải là chuyện hiếm gặp. Giới giải trí này quá hào nhoáng, quyền lực và sự giàu có là chuyện dễ như trở bàn tay. Nó giống như mặt trăng nơi đáy giếng vậy, khiến cho vô số người đổ xô nhau giành lấy. Chỉ là, phía sau danh tiếng và lợi ích ấy, còn có ham muốn cá nhân và sự dơ bẩn, khiến cho vô số người ngã xuống vực thẳm.

Cố Diệp Phi

"Đó là quãng thời gian mà tôi rơi vào vực thẳm, lúc nào tôi cũng than phiền với người quản lý rằng, tôi kém may mắn, cho đến khi," Chu Kiến Vy dừng lại một lúc lâu: "Tô Vấn xuất hiện."

Trong đôi mắt phẳng lặng của cô ấy cuối cùng cũng dậy sóng.

"Khi đó tôi đã nghĩ, hóa ra không phải do tôi kém may mắn, là do tất cả may mắn của tôi đều dùng hết vào lần ấy rồi."

Lúc nói đến anh, ánh mắt Chu Kiến Vy sáng rực như ánh nắng: "Tôi cầu cứu cậu ấy, cậu ấy đã đưa tôi ra khỏi khách sạn, còn đánh đạo diễn ấy một trận, tôi hỏi cậu tên là gì."

Chu Kiến Vy khẽ cười: "Cậu ấy nói cậu ấy tên là Tô Lôi Phong"

Tô Lôi Phong.

Vũ Văn Thính cũng mỉm cười.

"Ba tháng sau, tôi gặp lại cậu ấy lần nữa"

Chu Kiến Vy cầm tách cà phê lên, nhấp một ngụm, cà phê nguội rồi, có chút đắng: "Thời điểm đó cậu ấy đã ký hợp đồng với Lưu Xung, đang chuẩn bị debut. Tôi bảo người quản lý đổi diễn viên ban đầu của MV thành cậu ấy. Sau đó chắc cô cũng biết rồi, bài hát kia và người hát là tôi đều không nổi, còn cậu ấy thì nổi đình nổi đám."

Đó là tác phẩm debut của Tô Vấn, cũng là tác phẩm thành danh, có lẽ cậu là nghệ sĩ duy nhất chỉ dựa vào một cái MV và mười mấy cảnh quay mà giành được sự yêu thích và tấm lòng thiếu nữ của fan. Cũng chính vào lúc đó, ngoại hình của cậu được Hoa Hạ bình chọn là đệ nhất mỹ nam, kinh động rất nhiều nhà báo. Sau MV ấy, Tô Vấn nhận một vai nam phụ phản diện, phim không nổi, nhưng anh đã hoàn toàn nổi như cồn, từ đó về sau, con đường ngôi sao cũng thuận buồm xuôi gió.

"Cậu ấy chỉ mất thời gian hai năm để trở thành diễn viên hạng nhất trong nước, rất nhiều tiền bối trong giới phải gọi cậu ấy một tiếng thầy Tô Vấn, còn tôi thì vẫn dậm chân tại chỗ"

Chu Kiến Vy nói đến đây thì im lặng một lúc lâu rồi hỏi Vũ Văn Thính: "Cô đã xem "Lang Yên" chưa?"

"Tôi xem rồi."

"Lang Yên" là một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng vào mấy năm trước, ở nước ngoài cũng có công chiếu, cô và đồng đội trong đội bơi lội đã cùng đi xem.

"Đó là tác phẩm thay đổi hình tượng của tôi, cũng từ sau "Lang Yên", tôi bắt đầu có chút tiếng tăm."

Chu Kiến Vy kể qua loa: "Đạo diễn của "Lang Yên" chính là Hoàng Bình Trung"

Vũ Văn Thính nhìn cô ấy.

Trông cô ấy như đang kể lại một câu chuyện của người khác vậy, ngữ điệu rất bình thản: "Lời đồn lúc đó là thật, là tôi đã trèo lên giường của Hoàng Bình Trung"

Vợ của Hoàng Bình Trung từng làm ầm ĩ một phen, chuyện này trong giới cũng chẳng phải là bí mật gì, chỉ là không có ai nói thẳng ra thôi. Chuyện không liên quan đến mình, cũng sẽ chẳng có ai đi đắc tội đạo diễn lớn.

"Mối quan hệ đó duy trì được nửa năm, Hoàng Bình Trung đối xử với tôi cũng không tệ, ít nhất ông ta chưa từng chặn tài nguyên của tôi, nhưng mà..."

Nhưng mà ông ta ở trên giường không phải là con người.

Chu Kiến Vy khẽ vuốt cổ mình dưới chiếc áo sơ mi cao cổ, vết thương còn chưa lành, vẫn đau lâm râm: "Hai năm trước tôi muốn kết thúc với ông ta, nhưng lúc đó tôi đã không còn có thể quyết định được nữa. Ông ta nâng tôi lên một vị trí rất cao, đủ để tôi có thể ngã chết."

Chu Kiến Vy không phải là nữ nghệ sĩ đầu tiên mà Hoàng Bình Trung duy trì kiểu quan hệ này, nhưng thời gian lâu như vậy mà ông ta không để người khác nắm được điểm yếu của mình, đương nhiên đã luyện ra được bản lĩnh khiến người khác phải nghe lời.

Chu Kiến Vy cười khổ: "Trò cũ rích đúng không"

Trong giới giải trí, chuyện tương tự như thế này chỗ nào cũng có, cô không có điểm gì đặc biệt cả. Nếu cứ phải tìm ra một điểm đặc biệt thì có lẽ là cuốn được Tô Vấn vào chuyện này thôi.

Vũ Văn Thính không hiểu: "Tại sao cô lại kể với tôi?"

Cô và Chu Kiến Vy còn không được tính là bạn bè nữa.

"Chẳng phải cô là bạn gái của Tô Vấn sao? Cô có quyền được biết mọi chuyện

Vũ Văn Thính không bày tỏ ý kiến gì, điện thoại cô vang lên, là Tô Vấn gọi đến.

"Thính Thính, em đang ở đâu thế?" Tô Vấn hỏi xong lại tự mình giải thích: "Không phải là anh kiểm tra em đâu, anh chỉ muốn gặp em thôi"

Anh rất chăm gọi điện thoại, chỉ cần có thời gian rảnh thì sẽ lập tức gọi cho cô.

Vũ Văn Thính khẽ nghiêng người, hạ thấp giọng nói của mình: "Em đang ở bên ngoài."

"Ở cùng với bạn à?"

Tô Vấn hơi buồn bực, anh không muốn can thiệp cuộc sống của cô, nhưng thật sự là không kìm được.

"Em đang ở cùng với cô Chu."

Cô Chu ư?

Tô Vấn biết là ai rồi: "Em ở đâu?"

Vũ Văn Thính ngẩng đầu nhìn Chu Kiến Vy, cô ấy lắc đầu ra vẻ không để ý. Thấy vậy, Vũ Văn Thính mới nói địa chỉ cho Tô Vấn.

Trước khi cúp điện thoại, Tô Vấn nói: "Anh qua đó đón em.

Cậu rất cảnh giác với Chu Kiến Vy.

"Là Tô Vấn à?" Chu Kiến Vy thuận miệng hỏi.

Vũ Văn Thính nói phải.

Sau đó hai người không nói về Tô Vấn nữa, Chu Kiến Vy nói câu được câu mất về những chuyện thú vị lúc mình đóng phim. Vũ Văn Thính rất kiệm lời, yên tĩnh ngồi làm một người nghe. Khoảng 20 phút sau, Tô Vấn đến quán cà phê.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/senh-senh-cua-anh/chuong-399-ngoai-truyen-van-thinh-19-qua-khu-cua-ho-chu-kien-vy-lam-sang-to.html.]

Anh đeo khẩu trang bước đến, đứng phía sau Vũ Văn Thính, đề phòng nhìn Chu Kiến Vy: "Cô hẹn bạn gái tôi làm gì?"

Chu Kiến Vy bình thản nói: "Không làm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm thôi"

Tô Vấn ơi Tô Vấn, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

"Cô ấy không thân với cô"

Ánh mắt Tô Vấn lạnh lùng, rõ ràng là không muốn Vũ Văn Thính và Chu Kiến Vy qua lại thân thiết với nhau.

Anh quay đầu nhìn Vũ Văn Thính, lúc này ánh mắt mới ôn hòa hơn: "Nói chuyện xong chưa em?"

Vũ Văn Thính đưa mắt nhìn anh, ra hiệu cho anh ngồi xuống.

Tô Vấn thu tính tình của mình lại, kéo ghế ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cô.

Chậc chậc chậc, thấy anh bị dạy dỗ trở nên ngoan ngoãn nghe lời như vậy, Chu Kiến Vy cũng hơi buồn cười. Cô nói với Vũ Văn Thính: "Lần sau chúng ta lại hẹn nhé."

Nói xong, Chu Kiến Vy đeo mắt kính lên: "Vậy tôi đi trước đây."

Cô ấy đứng lên, đi trước.

Vũ Văn Thính gọi cô ấy lại: "Sau đó tại sao cô thỏa hiệp?"

Ở tuổi 18 xốc nổi nhất, cô ấy giữ được trái tim đơn sơ của mình, tại sao sau đó lại chấp nhận cúi đầu, đánh đổ tôn nghiêm và cốt cách của chính mình.

Chu Kiến Vy quay đầu, khẽ mỉm cười: "Bởi vì tôi muốn nổi tiếng"

Nói xong, cô ấy vẫy tay rời đi. Đẩy cửa ra khỏi quán cà phê rồi cô ấy mới dừng bước chân lại, nhưng vẫn không quay đầu. Nụ cười nơi khóe môi dần tắt lịm, vẻ châm biếm và cô độc hiện lên trong ánh mắt, hòa trên từng nét mặt, không sao tan biến được.

 

Những điều cô ấy nói đều là thật, chỉ có một câu cuối cùng không phải là thật.

Cà phê của Vũ Văn Thính đã nguội, Tô Vấn không cho cô uống nữa mà gọi cho cô một cốc nước nóng.

Tô Vấn không muốn quản bạn gái quá chặt nhưng anh luôn... không kìm lòng được: "Cô ta nói gì với em vậy?"

Vũ Văn Thính nói tóm tắt hết mức có thể: "Chuyện riêng của cô ấy."

Chuyện riêng à...

Tô Vấn chau mày: "Có phải cô ta nói chuyện cô ta yêu thầm anh cho em nghe không?"

Cậu lập tức giải thích rõ ràng, bày tỏ tấm lòng trung trinh của mình: "Thính Thính, anh không thích cô ta, anh chỉ thích em, em đừng nghe cô ta nói năng lung tung"

Mặc dù anh cũng muốn bạn gái ghen một chút, nhưng mà, không thể để cô hiểu lầm được. Với tư cách là một người bạn trai đạt tiêu chuẩn, phải đích thân bóp nát đào hoa của mình, giúp bạn gái giải quyết nỗi lo về sau. Nguyên tắc bạn trai này là Tô Vấn đọc được trên mạng, anh cảm thấy rất có lý, phải thực hiện triệt để.

Vũ Văn Thính khẽ chau mày, nói: "Chuyện này cô ấy vẫn chưa nói với em."

Thôi xong cháu, nói lộ rồi...

Tô Vấn khẽ cào mặt bàn, sợ cô giận bèn cúi đầu không dám lên tiếng nữa.

Vũ Văn Thính cảm thấy tò mò: "Không phải là yêu thầm à? Sao anh lại biết được?"

Anh gục đầu xuống. Trước mặt bạn gái, anh rụt rè sợ sệt vô cùng, nhỏ giọng nói: "Có lần cô ta uống say, gọi điện thoại cho anh nói ra."

Khát vọng sống mãnh liệt khác thường, không lúc nào anh quên tỏ rõ lòng trung thành và quyết tâm của mình: "Nhưng mà anh không để ý đến cô ta, anh thề đấy, cả người anh từ đầu đến chân đều là của một mình em"

Vũ Văn Thính cảm thấy rất buồn cười: "Em biết mà"

Cô cũng chỉ nhận xét theo thực tế: "Chu Kiến Vy là một người không tệ"

Tô Vấn không đưa ra bất cứ ý kiến gì.

Bên ngoài quán cà phê, mưa rơi tí tách, bầu không khí chỗ nào cũng ẩm ướt.

"Ngày hôm ấy trời đổ mưa lớn, giao thông ùn tắc, đặc biệt là trên tuyến đường chính bên ngoài quán cà phê. Lúc bước vào cậu ấy khẽ thở hổn hển, có lẽ là do chạy đến"

"Vũ Văn Thính gọi một tách cà phê Mocha, cho thêm đường trái cây và đá. Lúc tôi rời đi, tôi nhìn thấy cậu ấy đẩy tách cà phê của cô ấy ra, nói trời lạnh rồi, không thể uống đồ lạnh"

"Tôi đứng ở cửa ra vào, cậu ấy đưa mắt nhìn tôi, sau đó đi mua cho cô ấy một ly đồ uống nóng, kiên nhẫn nói với nhân viên phục vụ trong quầy: Bạn gái của tôi thích ngọt, phải bỏ thêm đường trái cây."

"Đột nhiên tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp cậu ấy, cậu ấy mặc một chiếc áo len màu trắng, cầm trên tay chiếc áo khoác rất mỏng. Lúc đó, cậu ấy 18 tuổi, tôi cũng 18 tuổi, ngày hôm đó trời cũng đổ mưa to, giống hệt như hôm nay"

"Vũ Văn Thính hỏi tôi vì sao lại thỏa hiệp"

"Bởi vì Tô Vấn đứng quá cao, tôi muốn bò lên để gần cậu ấy thêm một chút. Tôi muốn nói với tất cả mọi người rằng, tôi tự cam lòng sa ngã không phải vì tham hư vinh, nhưng tôi không thể, tôi là gì của cậu ấy cơ chứ, lấy tư cách gì mà đổ hết tội lỗi của mình cho cậu ấy."

"Cậu ấy biết tôi thích cậu ấy 8 năm, lúc tỉnh táo tôi không dám nói cho cậu ấy biết, cũng may là diễn xuất của tôi không tệ, diễn cảnh say rượu không chê vào đâu được."

"Tô Vấn, chúc cậu và cô ấy hạnh phúc"

——Một trang từ nhật ký của Chu Kiến Vy

Chu Kiến Vy đóng quyển nhật ký lại, ngồi trước bàn học, nhìn mưa rơi ngoài cửa sổ. Cô không đóng cửa sổ lại, làn gió mang theo hơi lạnh thổi vào phòng, mưa rơi tí tách đánh vào bục cửa sổ và bàn học. Trời mưa luôn khiến người ta tỉnh táo và thông suốt lạ thường, hàng vạn suy nghĩ vấn vương trong đầu.

Cô nhẹ nhàng thở dài, đặt quyển nhật ký vào ngăn kéo cuối cùng trong bàn học rồi khóa lại, sau đó cầm điện thoại, nhấn một dãy số quen thuộc như đã khắc ghi vào tim.

"Có chuyện gì?"

Tính tình của Tô Vấn luôn rất tệ, ngoài Vũ Văn Thính ra, anh không có kiên nhẫn với ai khác nữa.

Trong tay cô cầm bút, vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn: "Tại sao lại giúp tôi che giấu?"

Chút ân nghĩa dìu dắt của năm đó sớm đã trả xong rồi.

"Ai nói là tôi đang giúp cô?"

Giọng nói lạnh lùng của Tô Vấn từ trong điện thoại truyền đến: "Nếu chuyện của cô do tôi vạch trần ra thì tôi trở thành loại người gì chứ? Tôi là đang giúp chính mình thôi"

Cô cười khổ.

Chu Kiến Vy à Chu Kiến Vy, đừng tự lừa mình lừa người nữa. Trước giờ Tô Vấn không phải người tốt gì, cũng chưa từng có lòng trắc ẩn với phụ nữ. Ngoài người trong lòng anh ra, những người khác anh đều không để vào mắt.

Cô mở Weibo trong điện thoại ra, không hề bàn bạc với người quản lý đã đăng một bài viết.

Chu Kiến Vy V: "Con người ấy à, đừng nên ôm tâm lý ăn may, làm sai thì phải chấp nhận trả giá. @Hoàng Bình Trung V"

Bên dưới bài viết đó là một đoạn clip khoảng một phút, khuôn mặt và cổ đều bị làm mờ, nhưng vừa nhìn đã biết nội dung là gì rồi, bình luận bên dưới bài viết xuất hiện rất nhanh.

"Đ*ch! Đây là đạo diễn Hoàng Bình Trung Sao?!"

"Rõ ràng là anh Vấn của tôi giữa đường thấy chuyện bất bình nên rút đạo tương trợ, lại bị các người hất một chậu nước bẩn lên người"

"Quy tắc ngầm gặp phải kẻ cuồng SM, là cô ta tự chuốc lấy, không có gì đáng để đồng tình cả"

"Với địa vị hiện tại của Chu Kiến Vy còn cần phải dùng quy tắc ngầm sao?"

"Có lẽ là trước đây bị dùng quy tắc ngầm, sau đó cầm thú Hoàng dùng những thứ đại loại như clip để uy h.i.ế.p cô ấy, mau gọi tôi là Sherlock Holmes."

"Giới giải trí thật loạn.

Trong đó có một bình luận được đưa lên trên cùng.

Đại Quản Gia Hậu Cung Của Anh Vấn: "Livestream ăn bàn phím đi, không ăn là cháu nội nhé! @Sự Đê Tiện Của Cậu Ba" Bên dưới còn có ảnh làm chứng.

Chính là vị huynh đài này, phát ngôn huênh hoang, nói rằng Tô Vấn và Vũ Văn Thính là quan hệ tuyên truyền, là để đè scandal Tô Vấn cuồng SM xuống, thậm chí còn tuyên bố rằng nếu không phải là thật thì anh ta sẽ ăn bàn phím.

"Ăn bàn phím đi, cháu à!"

"Đăng lên phòng livestream đi, đang đợi anh livestream đấy.

"Không livestream thì mỗi ngày bà đây đều ngồi đây đợi anh"

"Cháu à, cháu bị đại quân nhà họ Tô nhắm vào rồi đấy, giác ngộ đi"

Sau đó, Weibo của Sự Đê Tiện Của Cậu Ba bị report, không hề thấy người này đăng Weibo nữa.

Sau khi Chu Kiến Vy công khai chân tướng, cô ấy bị cư dân mạng công kích đến thương tích đầy mình. Một bộ phận rất ít người đồng tình cô ấy bị ngược đãi, nhưng càng nhiều người chỉ trích cô ấy không tự yêu bản thân mình, vì tiến thân nên bị sử dụng quy tắc ngầm, bị ngược cũng là đáng đời.

Họ nói rất khó nghe, nhưng hiện thực chính là như vậy, giới giải trí chính là như vậy, fan có thể nâng bạn lên tận trời, cũng có thể giẫm nát bạn xuống bùn. Chi phí của một bộ bàn phím quá thấp, cách màn hình máy tính rất nhiều người tùy ý phát tiết tùy ý gièm pha, đứng trên đỉnh cao của đạo đức mà phê phán. Họ chỉ nhìn thấy một góc của sự việc, là đã cảm thấy mình có thể trở thành hóa thân của chính nghĩa, quét sạch mọi sự dơ bẩn của xã hội, bạo lực mạng chính là như vậy đấy.

Scandal xấu của Chu Kiến Vy tiếp diễn rất nhiều ngày, cho đến khi lễ khai mạc của giải Bách Hoa diễn ra mới có thể thổi hướng gió đi. Bởi vì mùa giải Bách Hoa lần này, đoàn phim "Tiêu Dung" là con ngựa đen lớn nhất, đây là lần tiếp theo Tô Vấn và Khương Cửu Sênh tiếp tục hợp tác sau "Đế Hậu".

Người được có triển vọng nhất cho giải nam diễn viên và nữ diễn viên xuất sắc nhất đương nhiên là hai người họ. Lượng fan của hai người này cộng lại đủ để khiến giải Bách Hoa trở thành chủ đề nóng một khoảng thời gian dài.

Với tư cách là bà chủ của Khương Cửu Sênh và Tô Vấn nên Vũ Văn Thính cũng xuất hiện ở đêm hội trao giải. Trên thảm đỏ, cô vừa khéo gặp được Khương Cửu Sênh, cô ấy là người mặc sườn xám hợp nhất mà Vũ Văn Thính từng gặp, không ai có thể mặc đẹp hơn cô ấy được.

"Tô Vấn đâu?"

Hai người đi song song, Vũ Văn Thính nói: "Anh ấy có công việc, sẽ đến muộn chút."

Bánh ít đi bánh quy lại, cô cũng hỏi lại một câu: "Thời Cẩn đâu?"

Khương Cửu Sênh nói: "Anh ấy ở nhà trông con rồi".

Loading...