Sau năm năm đi làm, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn chớp nhoáng - Chương 72: Dùng hết

Cập nhật lúc: 2025-11-09 08:49:45
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tạ Quyết xuống mép giường, cúi ghé tai gần. Cùng lúc đó, tay Lương Giác Giác đặt lên lưng .

 

lẩm bẩm hai chữ, “Kỳ lưng.”

 

Nghe thấy hai chữ , Tạ Quyết sững một chút, ngay đó cảm thấy tay cô khẽ xoa xoa, gãi gãi lưng , nhanh rụt trong chăn, yên tâm lật ngủ.

Mèo con Kute

 

Từ cổ họng khô khốc của Tạ Quyết thoát một tiếng , ánh mắt bất lực nhưng đầy cưng chiều sườn mặt Lương Giác Giác, khẽ : “Vẫn quên ?”

 

Đáp là những tiếng hít thở nhẹ nhàng, Tạ Quyết cúi đầu dùng mặt cọ cọ tai Lương Giác Giác, nhưng nhận một cái tát khó chịu.

 

Rất nhẹ, nhưng tiếng động.

 

Tạ Quyết mặt đổi sắc, khẽ véo vành tai cô, nụ nơi khóe môi vẫn hề biến mất, dù chỉ một giây.

 

Lương Giác Giác ngứa tai, tưởng muỗi, lẩm bẩm một tiếng vỗ đuổi muỗi , lúc mới ngủ yên .

 

Ngày hôm , khi Lương Giác Giác mở mắt, Tạ Quyết vẫn dậy.

 

Tạ Quyết ôm trong lòng, cô nhẹ nhàng đẩy một chút, cúi đầu một cái.

 

Đồ ngủ mặc lúc nào, nhưng điều khiến Lương Giác Giác thoải mái hơn nhiều, yên tâm ôm chặt eo Tạ Quyết.

 

Chỉ cần cô quá trình, sẽ hổ, tự lừa dối cô hiểu rõ nhất.

 

“Vẫn cảm thấy hổ ?”

 

Giọng Tạ Quyết vang lên bên tai, Lương Giác Giác ngẩng đầu , hề mở mắt, chỉ là tỉnh dậy.

 

Anh khẽ dỗ dành : “Anh thể thấy, hôm qua em thật sự hổ, thậm chí còn dám , cũng là cô bé nữa, học cách mạnh dạn một chút.”

 

Lương Giác Giác cảm thấy biểu hiện của hôm qua quá rõ ràng, phủ nhận.

 

“Lần đầu dũng cảm ?” Tạ Quyết mở mắt, cúi đầu cô.

 

Đối diện với ánh mắt khó hiểu của Tạ Quyết, Lương Giác Giác hổ chớp chớp mắt, đầu : “Đó là ở trong chăn, ai cũng thấy ai.”

 

“Vậy ?” Tạ Quyết bật cô, “Sao thấy hết chứ? Anh còn nhớ biểu cảm của em hôm đó đắc ý, và cũng … vui vẻ.”

 

“Vậy ?” Lương Giác Giác run rẩy hỏi, ánh mắt nghi ngờ.

 

rõ lắm mà!

 

“Em… quáng gà ?”

 

Qua lời nhắc nhở của Tạ Quyết, Lương Giác Giác liền hiểu .

 

Cô dựa đầu n.g.ự.c Tạ Quyết, vô lực gật đầu, : “Hình như là thật.”

 

Rồi, bất động giả c.h.ế.t.

 

Tạ Quyết đến mức lồng n.g.ự.c rung lên, Lương Giác Giác rõ mồn một, hổ đến mức chịu nổi, còn : “Hôm đó… ánh trăng cũng khá .”

 

“Cảnh sắc… cũng cực kỳ .”

 

Lương Giác Giác cảm thấy mặt nóng bừng, dứt khoát gì, lật dậy, ngoảnh đầu bước phòng tắm.

 

Cô nhất định ăn nhiều cà rốt , trị dứt điểm cái chứng quáng gà , nếu thấy, cứ tưởng khác cũng !

 

Một tiếng "choang", cửa phòng tắm đóng .

 

Tạ Quyết .

 

Một tiếng "cạch", cửa khóa .

 

Tạ Quyết lật ngửa, ánh mắt im lặng trần nhà, nụ nơi khóe môi vẫn rõ ràng, đang hồi tưởng điều gì.

 

Một lát , mới dậy quần áo.

 

Khi Lương Giác Giác vệ sinh cá nhân, điều chỉnh trạng thái .

 

, chỉ cần cô hổ, hổ chính là khác!

 

Đây là chân lý bất biến từ ngàn xưa, đối với cô khá hiệu quả, lập tức còn hổ nữa.

 

Tạ Quyết từ phòng đồ bước , liền thấy Lương Giác Giác còn vẻ ngại ngùng hổ ban nãy, ngược tự nhiên, về phía , giúp chỉnh cà vạt.

 

Rồi, khẽ mỉm .

 

Thái độ cô khá mạnh mẽ, lệnh : “Cà vạt của , từ nay về sẽ do em ‘bao thầu’!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-nam-di-lam-toi-va-tong-tai-lanh-lung-ket-hon-chop-nhoang/chuong-72-dung-het.html.]

 

“Được thôi!” Tạ Quyết trực tiếp đồng ý, nghĩ ngợi gì.

 

Lương Giác Giác khựng , lúc mới nhớ , phần lớn đồ tây và cà vạt của Tạ Quyết đều là do cô đặt, tuy cô bỏ tiền, nhưng cũng coi như “bao thầu” .

 

Cô nghĩ nghĩ, : “Ừm… đồ ngủ của , em cũng ‘bao thầu’ hết!”

 

Tạ Quyết vẫn mỉm , gật đầu đồng ý một cách ôn hòa, dịu dàng : “Được thôi, em vất vả .”

 

“Không… vất vả…”

 

Tạ Quyết vệ sinh cá nhân, để Lương Giác Giác với vẻ mặt khó hiểu.

 

Biểu hiện của cô , hẳn là bá đạo chứ?

 

Sao Tạ Quyết hề chút biểu hiện ngạc nhiên nào, cô còn là phụ nữ hổ nhút nhát của ngày hôm qua nữa .

 

Lương Giác Giác nghĩ, liền nấp ở cửa phòng tắm ló đầu . Giây tiếp theo, Tạ Quyết cầm d.a.o cạo râu trong tay, ăn ý đầu cô, hỏi: “Muốn ‘bao thầu’ quyền cắt tỉa râu của ?”

 

“Tạm biệt, quần áo!”

 

Lương Giác Giác một nữa tháo chạy.

 

Khi quần áo, Lương Giác Giác liền nghĩ thông suốt, Tạ Quyết thấu tính cách của cô , giả vờ bá đạo, phóng khoáng, sợ hãi…

 

sẽ thấu ngay là giả vờ.

 

Hừm!

 

Lương Giác Giác thở dài, cuối cùng an ủi bản .

 

Không , dù cũng còn nợ ước nguyện nào nữa, đây là chuyện … chuyện .

 

Đột nhiên, Lương Giác Giác mắt sáng rực, nhớ đến chuyện tối hôm qua, cô mơ hồ Tạ Quyết tự miệng , nợ cô một ước nguyện!

 

Vận may đổi mà!

 

Lương Giác Giác vui vẻ hẳn. Cô bộ váy suit màu xanh đậm mà Tạ Quyết chuẩn đó, kích cỡ vặn như bộ đồ cô tự mua, mặc thoải mái.

 

Đứng gương, khóe môi cô nhếch lên, cà vạt của Tạ Quyết hôm nay cũng màu xanh đậm.

 

Lương Giác Giác nghĩ đến lời hứa của Tạ Quyết, vui vẻ ngân nga bài hát bước ngoài. Tạ Quyết chuẩn sẵn sàng chờ cô, thấy thì ngẩn .

 

Sao vui thế ? Lại đang tính toán chuyện gì ?

 

Thế nhưng, thấy cô vui, Tạ Quyết cũng kìm khóe môi cong lên, giọng dịu dàng, đưa tay về phía cô: “Đi thôi, đến văn phòng của ăn sáng nhé.”

 

“Vâng ạ!” Lương Giác Giác bước đến bên Tạ Quyết, chủ động nắm lấy tay , hai cùng về phía hành lang.

 

Khi giày xong, Lương Giác Giác mới nhắc .

 

“Hôm qua là nợ em một điều ước đúng ?”

 

Tạ Quyết quên mất, nhíu mày Lương Giác Giác, vẻ mặt khó hiểu.

 

Điều khiến Lương Giác Giác tức đến mức nghẹn lời, chuyện mà cũng quên ?

 

Chẳng trách , lời của đàn ông lúc đó thể tin !

 

Toàn là lừa phỉnh cả!

 

Lương Giác Giác cau mày, bất mãn : “Em cần , ! Anh nghĩ kỹ xem!”

 

Tạ Quyết quả thật hồi tưởng kỹ lưỡng, nghĩ Lương Giác Giác bằng ánh mắt sâu thẳm hơn, cho đến khi Lương Giác Giác đỏ bừng mặt, chỗ khác, mới gật đầu.

 

“Nhớ , nợ em một điều ước.”

 

Thừa nhận là !

 

Lương Giác Giác thở phào nhẹ nhõm.

 

Tạ Quyết, nghĩ đến một điều ước mà cô rút của , nghĩ đến điều ước mà Tạ Quyết vội vàng dùng hết, trong lòng cô dần dần tính toán.

 

Trong nhà cô, điều ước thể để dành, bởi vì thời gian trôi qua, biến động sẽ lớn, xác suất điều ước biến mất cơ bản thể đạt tới một trăm phần trăm.

 

, cô sử dụng ngay lập tức, cho Tạ Quyết bất kỳ cơ hội nào.

 

Tạ Quyết thấy thời gian còn sớm, liền nửa ôm Lương Giác Giác đưa cô ngoài, cũng bận tâm cô đang tính toán điều gì.

 

 

Loading...