Sau năm năm đi làm, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn chớp nhoáng - Chương 50: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-09 08:49:16
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tại Tạ Quyết hôn cô
Không bao lâu trôi qua, điện thoại của Tạ Quyết vang lên, khựng một chút, buông Lương Giác Giác , nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô.
“Xuống xe .”
“Á?”
Vừa hôn xong đuổi cô xuống xe, thể vô tình đến chứ?
Tạ Quyết Lương Giác Giác, giơ tay giúp cô lau khóe môi, : “Em sắp trễ .”
Trễ ! Tiền chuyên cần!
Lương Giác Giác kịp nghĩ nhiều, xách túi xuống xe, trong thang máy, chiếc xe của Tạ Quyết chạy , cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô giống như một kẻ đào ngũ, dám hỏi han quá nhiều.
Nếu cô vẫn còn nghĩ rằng thực sự đang chụp ảnh, thì đúng là cô vấn đề về IQ .
Lương Giác Giác từng yêu đương, cả ngày chìm đắm trong chuyện Tạ Quyết chủ động hôn cô, mãi nghĩ lý do tại .
Chuông tan sở vang lên, Lương Giác Giác lập tức rời , cô về nhà hỏi ý kiến Quách Oánh, kinh nghiệm!
[Lương Giác Giác: Hôm nay thêm giờ ? Tớ hỏi chút chuyện!]
[Quách Oánh: Chuyện gì?]
[Lương Giác Giác: Chuyện về việc nụ hôn đầu của tớ còn nữa! Chuyện lớn!]
[Quách Oánh: Không thêm!!!]
Cất điện thoại, Quách Oánh đột nhiên ôm bụng, mặt mày đau khổ.
Trong phòng họp, Phù Sùng Nghĩa nghiêm nghị ở vị trí đầu. Khoảnh khắc Quách Oánh cúi , lông mày lập tức nhíu .
Không để ý đến vị tổng giám đốc đang khoác lác, Quách Oánh quan tâm hỏi: “Sao ? Bụng khó chịu ?”
Quách Oánh mặt mày méo mó gật đầu, sang tổng giám đốc xin : “Xin , bệnh viện một chuyến, xin thất lễ với !”
Nói xong, cô chống tay lên bàn dậy, mặc kệ những ánh mắt kinh ngạc hoặc khó hiểu của , run rẩy bước ngoài.
Cửa phòng họp đóng , Quách Oánh liền sải bước về văn phòng, thu dọn đồ đạc vội vã chuẩn rời .
Phù Sùng Nghĩa theo, đỡ cô ở thang máy, căng thẳng quan sát cô, : “ đưa em đến bệnh viện.”
Dừng một chút, hỏi: “Khó chịu ở ? Bụng dày? Hay là do kỳ kinh nguyệt? nhớ em đau bụng kinh.”
Kinh nguyệt cái thá gì!
Quách Oánh hất tay Phù Sùng Nghĩa , trong lòng thầm tự nhủ, độc , giữ cách.
“ , chỉ là tan thôi, phiền Tổng giám đốc Phù quan tâm.”
Phù Sùng Nghĩa thấy cô khó chịu mới yên tâm: “ đưa em .”
“Không cần.”
Cửa thang máy mở, Quách Oánh lập tức bước , điên cuồng nhấn nút đóng cửa.
Phù Sùng Nghĩa trực tiếp theo , nhấn nút tầng hầm, cố chấp : “ đưa em .”
Quách Oánh bỏ tay xuống, lùi sang một bên, lạnh lùng : “Cảm ơn, nhưng cần.”
Phù Sùng Nghĩa cũng gì, nhưng luôn bám sát Quách Oánh. Hai xuống thang máy ở tầng một, Quách Oánh đầu , sải bước rời .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-nam-di-lam-toi-va-tong-tai-lanh-lung-ket-hon-chop-nhoang/chuong-50.html.]
Vừa khỏi cổng công ty, Quách Oánh đột nhiên đầu trừng mắt , bực bội : “Anh phiền phức thôi, tan !”
“Ừm, cũng tan .”
Phù Sùng Nghĩa xong câu đó, giây tiếp theo liền nắm lấy cổ tay Quách Oánh kéo cô góc khuất bên hông công ty, ép cô tường, khẽ : “Đừng giận nữa, ?”
Quách Oánh khoanh tay ngực, dáng vẻ phòng , hít một thật sâu, lạnh lùng : “Anh tại giận ? Bởi vì , chỉ cần tránh xa , sẽ giận nữa.”
“Oánh Oánh!” Phù Sùng Nghĩa một tay chống tường, một tay nâng mặt Quách Oánh lên, bắt cô , : “Anh vất vả lắm mới tìm em, thể buông tay nữa .”
Thấy Phù Sùng Nghĩa cúi xuống hôn cô, Quách Oánh giơ tay tát một cái, cô siết chặt nắm đấm, vành mắt đỏ hoe, cố tỏ bình tĩnh : “ với , sẽ đ.á.n.h !”
Phù Sùng Nghĩa đột nhiên bật , nắm lấy bàn tay Quách Oánh đ.á.n.h , áp lên má chỗ đ.á.n.h : “Em mềm lòng , đau chút nào.”
“Anh hành động hiện tại của thật đáng khinh ?” Quách Oánh run rẩy những lời cay nghiệt, “Anh là một đàn ông hôn ước, còn ngoài ong bướm với phụ nữ khác, thấy đạo đức của vấn đề ?”
“Hôn ước?” Phù Sùng Nghĩa mắt đỏ hoe, nhếch mép lạnh, mặt cảm xúc : “ còn chẳng cô trông như thế nào, cái danh phận mà họ áp đặt cho , hề công nhận, đừng hòng dùng đạo đức để trói buộc .”
Cuối cùng cũng giải thích.
Quách Oánh Phù Sùng Nghĩa, bĩu môi, nén tiếng : “Anh còn giải thích ư? Môn đăng hộ đối, liên hôn hào môn, mạng đang phát cuồng vì hai đấy!”
“Anh lên mạng, em cũng đừng xem.” Phù Sùng Nghĩa đau lòng giúp cô lau khóe mắt, cô một lúc lâu, kìm gần hôn cô.
Quách Oánh nghiêng đầu tránh , nụ hôn của Phù Sùng Nghĩa rơi xuống má cô.
Mèo con Kute
“Có những chuyện thấy thì nó tồn tại, quan tâm tức là mặc định chấp nhận…” Quách Oánh bình tĩnh phân tích: “Giải thích thì sẽ thế nào? Ảnh hưởng đến hợp tác của hai ? Hay ảnh hưởng đến sự phát triển của công ty ? Có lẽ đều . Cho nên, , dám, nỡ.”
“Trước đây tìm em, quan trọng, nhưng khi mở rộng phạm vi thế lực, mới đủ khả năng để tìm thấy em, thậm chí, còn hy vọng em sẽ thấy tin tức liên lạc với .”
“Số điện thoại của là !” Quách Oánh buột miệng .
“Anh tìm , khi năng lực tìm . Em thể thử gọi , vẫn luôn chờ em liên lạc với .” Phù Sùng Nghĩa Quách Oánh, thành thật : “Anh thừa nhận, thành tựu ngày hôm nay của đúng là nhờ hưởng lợi từ cả hai gia đình.”
“Vậy thì thôi, đôi bên cùng lợi, chúc hai hạnh phúc.” Quách Oánh đẩy Phù Sùng Nghĩa , rời .
Phù Sùng Nghĩa theo, bất chấp sự phản kháng của Quách Oánh, cúi bế bổng cô lên, sải bước về phía bãi đỗ xe.
“Anh đưa em .”
Quách Oánh vùng vẫy một chút, Phù Sùng Nghĩa lập tức ôm chặt cô lòng, thì thầm: “Đừng giãy giụa nữa, nếu lên xe, sẽ đè em mà hôn đấy.”
Nghe , Quách Oánh quả nhiên im lặng, cúi đầu gì.
Bị Phù Sùng Nghĩa đưa xe, Quách Oánh vẫn hôn lên trán một cái. Cô nhíu mày lau , vui chỉ : “ cảnh cáo , đừng động tay động chân, nếu , coi chừng báo cảnh sát đấy!”
“Được.” Phù Sùng Nghĩa xoa xoa đầu cô, chuyển sang ghế lái.
Vừa lên xe, còn thắt dây an trực tiếp đè Quách Oánh hôn.
Quách Oánh trợn tròn mắt, dùng sức đẩy , lấy điện thoại , vẻ báo cảnh sát.
Phù Sùng Nghĩa thấy cô bắt đầu bấm , liền giật lấy điện thoại của cô, ném ghế , tiếp tục hôn lên, dường như bao giờ thỏa mãn.
Mãi một lúc lâu , mới thở dốc lùi , áp trán trán Quách Oánh, khàn giọng : “Nhớ em c.h.ế.t .”
Quách Oánh ôm miệng, tức giận thôi.
“Anh vẫn như , chỉ nghĩ đến mấy chuyện , cứ như gã tra nam chỉ d.ụ.c vọng trong đầu . thật thể tin , năm năm chia xa, thật sự phụ nữ nào khác ?”
“Không !” Phù Sùng Nghĩa cong môi , cô : “Ghen ? Anh chỉ duy nhất em là phụ nữ.”
“Đồ tra nam!” Quách Oánh buông câu , mở cửa xuống xe.