Sau năm năm đi làm, tôi và tổng tài lạnh lùng kết hôn chớp nhoáng - Chương 31: ---
Cập nhật lúc: 2025-11-09 08:48:57
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thăm dò thái độ
“Ăn gì ?”
Đoán Lương Khai Dũng sẽ hỏi , Lương Giác Giác nghĩ sẵn câu trả lời: “Ăn cơm ạ.”
“Ăn nhiều , xem con gầy đến mức nào . Thôi , con chuyện với con đây.”
Điện thoại trở về tay Lương Tiểu Lệ. Lương Giác Giác định bắt đầu từ .
“Mẹ ơi, Quốc khánh con về nhà kế hoạch gì ạ?”
Lương Tiểu Lệ suy nghĩ một lát, nhíu mày : “Con trai của dì con, tức là họ con, Quốc khánh sẽ kết hôn. Đến lúc đó con dự, nhân tiện xem ai phù hợp , tự tìm hiểu .”
Không ngờ cô nhắc ngay đến chủ đề mà cô gợi chuyện, Lương Giác Giác vội : “Sao giục con kết hôn nữa!”
“Con hai mươi bảy tuổi !” Nói đến đây, Lương Tiểu Lệ chút hận thể biến sắt thành thép mà trừng mắt cô: “Trước đây tìm cho con bao nhiêu đối tượng xem mắt, chẳng thành mối nào, phí công lo lắng. Bây giờ tìm cho con nữa, con tự mà tìm!”
Nhắc đến xem mắt, Lương Giác Giác quả thực chút chột . Lương Tiểu Lệ tìm cho cô mấy , cô cũng ngoan ngoãn gặp, nhưng cảm giác thì cô cũng thể gì chứ!
Cô gượng, : “Được ạ! Vậy con tự tìm, sẽ phản đối chứ?”
“Sao phản đối?” Lương Tiểu Lệ nghĩ ngợi gì liền : “Mẹ còn mong con Quốc khánh sẽ dắt về một cho đây! Bây giờ con cũng nơi chốn, con cũng nơi chốn, đứa nào đứa nấy đều sắp ba mươi , bao giờ thì với bố con mới bế cháu đây!”
Lời đúng ý Lương Giác Giác. Cô nheo mắt , vui vẻ : “Vậy là đấy nhé, ngày con sẽ dắt bạn trai về, bố đừng mà quá ngạc nhiên đó!”
“Đương nhiên …” Lương Tiểu Lệ còn dứt lời đột nhiên phản ứng , lớn tiếng hỏi: “Con gì? Con bạn trai từ khi nào? Sao bố gì hết?”
Lương Giác Giác hắng giọng, ánh mắt liếc ngoài màn hình, đó mới : “Thì định mà! Ổn định con mới dám với bố chứ!”
Đột nhiên, tiếng TV đối diện biến mất, Lương Khai Dũng nhăn mặt thò sát màn hình, ngạc nhiên hỏi: “Nói gì cơ? Bạn trai nào?”
“Quốc Khánh con đưa về là bố ngay từ thôi!” Lương Giác Giác vì chột nên lẳng lặng cúi đầu.
Còn hai đối diện, tưởng cô bé đang ngại ngùng, Lương Tiểu Lệ nhắc nhở một câu mới nhớ để hỏi: “ , quê ở ?”
Gia đình vẫn luôn hy vọng cô đừng gả xa, đây những mà họ giới thiệu cho cô đều là cùng thị trấn, cùng thôn, nhưng cô thích ở quá gần nhà, cô kiếm thêm tiền, phấn đấu thêm vài năm ở bên ngoài.
Mèo con Kute
Có lẽ là từ nhỏ nghèo quen , chỉ một bố công việc tay chân để nuôi gia đình, tiền học của cô và trai đôi khi còn vay mượn họ hàng.
Cô từng chứng kiến bố vì họ mà hạ vay tiền họ hàng, thấy chuyện đó tái diễn, vì , khi nghiệp cô ở thành phố A việc, chọn về quê.
Đồng thời cũng hối hận, tại ngày đó sáu năm cấp hai cấp ba đồng ý học trường tư, tuy rằng nguồn lực giáo d.ụ.c hơn nhiều, nhưng mấy năm đó Lương Khai Dũng thực sự vất vả.
“Anh là thành phố A, cùng công ty con.”
Lương Giác Giác dám nhiều, xem xét ý kiến của bố .
Quả nhiên, đến đây, Lương Khai Dũng hài lòng : “Thành phố A xa quá còn gì?”
“Đâu xa, lái xe về cũng chỉ bốn tiếng, ngày lễ thể tám chín tiếng, nhưng còn tàu cao tốc mà, đều nhanh lắm!”
Lương Tiểu Lệ nắm bắt trọng điểm, ngập ngừng hỏi: “Cậu xe đúng ? Gia đình là thành phố A, khá giàu ? Những gia đình quá giàu, chúng suy nghĩ kỹ, đàn ông tiền dễ sinh chuyện, tìm một điều kiện kinh tế tương đương, đáng tin hơn một chút thì sẽ hơn!”
C.h.ế.t tiệt, Tạ Quyết còn xuất hiện phủ nhận .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-nam-di-lam-toi-va-tong-tai-lanh-lung-ket-hon-chop-nhoang/chuong-31.html.]
Lương Khai Dũng cũng : “Mẹ con lý, chúng là nghèo quen , đừng tìm gia đình điều kiện quá , kẻo chê bai.”
Là chê bai thì !
Lương Giác Giác cảm thấy oan ức cho Tạ Quyết, tiền lâu như , cũng chuyện bậy bạ, cũng coi thường cô !
, để bố yên tâm, Lương Giác Giác vẫn một lời dối thiện ý.
“Không , điều kiện gia đình khá hơn chúng một chút, nhưng đều là do tự nỗ lực kiếm , xe của cũng , chỉ là một phương tiện thôi, trai chẳng cũng một chiếc ?”
“Vậy …” Giọng điệu Lương Tiểu Lệ dịu một chút, thở dài : “Được , thì con cứ đưa về đây cho bố xem xét .”
“Dạ !” Lương Giác Giác phấn khởi : “Cảm ơn , cảm ơn bố!”
Vẻ mặt Lương Khai Dũng thấy vui vẻ, tùy ý liếc cô một cái, gì liền rời khỏi màn hình, nhưng đợi một lúc, tiếng TV vẫn vang lên.
Chắc chắn ông vẫn đang ở bên cạnh.
Lương Giác Giác tủm tỉm : “Đến lúc đó bố nhớ giúp con xem xét kỹ càng nha!”
Ngoài màn hình đột nhiên truyền đến một giọng bực bội, “Thôi , gì thì cúp máy !”
“Ôi… hẹn gặp bố ngày !” Lương Giác Giác Lương Khai Dũng vui, vì trong mắt ông , rau cải nhà sắp heo ủi mất .
“Được thôi! Vậy chuẩn một chút, mua thêm nhiều cánh gà hải sản!”
“Vâng , cảm ơn !” Nói xong, cô lớn tiếng gọi một câu, “Cảm ơn bố!”
Lương Tiểu Lệ liếc Lương Khai Dũng đang phòng, tủm tỉm : “Bố con là nỡ gả con gái , nhưng bế cháu trai, nếu con …”
Nói đến đây, bà đột nhiên dừng , bất lực: “Thôi, đừng nhắc chuyện nữa, con ở ngoài nhớ tự chăm sóc bản , ăn uống đầy đủ nhé!”
“Vâng ạ, con !” Lương Giác Giác cũng nghĩ đến điều gì đó, giọng điệu còn cao như .
Lương Tiểu Lệ vẫy tay ở đầu màn hình: “Vậy tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Cúp điện thoại, Lương Giác Giác bất lực thở dài, nếu bố lớn tuổi, sức khỏe , trai cũng sẽ về quê, cũng sẽ chia tay với chị dâu.
Mặc dù cô và trai thường xuyên liên lạc, nhưng mối quan hệ khá với chị dâu, chỉ là khi chị dâu chia tay với trai cô, Lương Giác Giác cũng còn liên lạc với chị nữa.
Cô cảm thấy vô cùng tiếc nuối, nhưng cũng bất lực, cô chỉ là một ngoài cuộc, cách nào giúp .
Cúp điện thoại, Lương Giác Giác suy nghĩ một lúc, lúc mới cảm thấy bụng đói, lười nấu cơm, cô gọi một suất cơm rang trứng ship đến, đó phòng khách ăn vặt lót .
Quách Oánh trở về đúng lúc , vẫn một mệt mỏi, khi chạm mắt với Lương Giác Giác, nở một nụ khổ.
“Sao thế?” Lương Giác Giác nhíu mày, “Có …”
Cô còn xong, Quách Oánh ngắt lời, cô Lương Giác Giác gì, chẳng qua là lo lắng cô Phó Sùng Nghĩa tổn thương.
“Hôm nay gặp , chỉ là tổng giám đốc của chúng hành hạ đến mệt bã ! Bà cũng tiền mãn kinh sớm , tự nhiên tính khí nóng nảy như !”