Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sáu Năm Cho Một Tình Yêu - Chương 9

Cập nhật lúc: 2025-06-30 14:46:38
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỳ thực, ngay cả với bản thân mình, tôi cũng không biết phải nói gì, vốn nghĩ cốc rượu vang đó cùng lắm chỉ gây phát ban, mẩn đỏ một chút thôi, ai ngờ lại phải vào viện, thật đã làm lớn chuyện!

 

“Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng!” Có lẽ giờ tôi cũng chỉ biết nói vậy.

 

“Đúng là phải xin lỗi đấy!” Lúc này, bầu không khí cũng bớt nặng nề h

 

Đột nhiên, như nhớ ra điều gì, Phác Tranh mỉm cười chế giễu: “Cái cô nàng Lâm Tiểu Địch ấy, ái chà, bị em dọa cho phát khóc, thật không ngờ, bình thường chanh chua là thế...”

 

“ừ, cậu ấy là người sống rất tình cảm.”

 

“ừ, tình cảm, hại anh dọa mãi mới bắt cô ấy về được.” Phác Tranh ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Biết em không thích ồn ào nên anh đã bảo bọn họ về trước rồi.”

 

“ừ, cám ơn anh!” Đúng là khi ngủ tôi không thể chịu được quá nhiều tiếng ồn.

 

Nhưng kỳ thực cũng không chịu được khi ngủ ở bệnh viện.

 

Tôi kéo ống truyền trên tay, cố nặn ra một nụ cười nịnh nọt với Phác Tranh, “Hay chúng ta về nhà đi? Em không muốn nằm viện.”

 

“Gượm đã, ít nhất cũng phải truyền hết chai này chứ, em sốt hơi cao đấy!” Giọng không quyết liệt lắm nhưng cũng có thể thấy rõ sự cương quyết trong đó.

 

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã là một giờ mười lăm phút sáng, tôi thỏa hiệp: “Cũng muộn rồi, anh về nhà nghỉ ngơi đi.”

 

“Một mình em ở đây, anh không yên tâm.”

 

“Có gì mà không yên tâm, trái lại, có người ở đây em càng không ngủ được.”

 

Phác Tranh nghĩ một lát rồi gật đầu, “Cũng được, mai anh sẽ vào sớm, nhân tiện về nhà nấu cho em chút đồ ăn, đồ ăn ở đây chắc chắn em chẳng nuốt nổi.”

 

“Em muốn ăn cháo đậu xanh nấu với mật ong.”

 

“Biết rồi.” Phác Tranh đứng dậy, với chiếc áo khoác dưới cuối giường rồi đi ra, bước đến cửa lại quay đầu lại nói: “Em cứ yên tâm nghỉ ngơi, mọi việc rồi sẽ tốt thôi!”

 

Tôi mỉm cười không nói gì.

 

Trong lúc mơ màng, hình như có ai đó bước vào, ban nãy uống thuốc cảm nên giờ không sao mở mắt ra được, cảm giác có đôi bàn tay lạnh ngắt nắm lấy tay mình, rất khó chịu, muốn thoát ra nhưng lại càng bị nắm chặt hơn.

 

Tỉnh dậy, tứ bề trống rỗng, yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng đồng hồ treo tường kêu tích tắc.

 

Tôi rút ống truyền trên tay ra rồi đứng dậy bước vào nhà tắm, vặn vòi, để mặc dòng nước lạnh ngắt chảy xối xả lên tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-9.html.]

 

Ngày hôm sau tỉnh dậy, không thấy Phác Tranh và cháo của anh ấy đâu, tôi ngạc nhiên khi thấy Dương Á Lợi.

 

“Diệp Lận đâu rồi?” Giọng cô ta vẫn rất thùy mị, nữ tính.

 

Vì không thích cái kiểu nằm trên giường nói chuyện với người khác, nên tôi cố tình rút ống truyền ra một lần nữa (cô y tá vừa mới treo hai chai nước lên), mặc chiếc áo khoác rồi bước xuống giường và đi đến bên cửa sổ. Giờ đang là cuối tháng Mười hai nên không còn những cơn mưa tuyết xối xả, chỉ còn lại những thảm tuyết trắng mênh m.ô.n.g vô tận với cái rét âm mười mấy độ.

 

“Tôi chỉ hỏi một câu, Diệp Lận đâu rồi?”

 

“Sao lại đến hỏi tôi?” Dầu sao với địa vị và thân phận của cô ta bây giờ thì không nên đến hỏi tôi câu này mới phải.

 

“Tôi biết nhất định anh ấy đã đến đây.”

 

Tôi nghĩ một lát rồi nói: “Anh ấy có đến đây hay không, tôi cũng không rõ. Nhưng, cô Dương, tôi có thể khẳng định là mình không hề nhìn thấy anh ấy, ít nhất là từ khi anh ấy bắt đầu mời tôi ly rượu.”

 

Dương Á Lợi nhìn tôi, dò xét mức độ tin cậy trong lời nói, một lúc sau mới cất tiếng: “Tôi sẽ không bao giờ nhường Diệp Lận cho bất cứ ai, kể cả cô, Giản An Kiệt, hy vọng cô nhớ cho!”

 

Trước khi quay người bước ra cửa, cô ta còn nói một câu: “Chúc cô sớm ra viện!”

 

Tôi quay về giường, ngồi xuống, điện thoại ở trên giường rung lên, một số máy lạ.

 

Tôi nhận điện thoại mà không nói gì, trước nay tôi đã quen với việc chờ đợi đối phương mở miệng rồi.

 

“Em đang ở đâu?” Giọng nói nghe có vẻ quen quen.

 

“Ai đấy?” Tôi thành thật hỏi lại.

 

Người ở đầu dây bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của tôi, lặng yên một lúc rồi mới lạnh lùng trả lời: “Tịch Hy Thần.”

 

Tôi cảm nhận rất rõ các đầu ngón tay hơi run rẩy, một lúc sau mới trấn tĩnh lại.

 

“Có chuyện gì?” Không ngờ lại là anh ta, sau tất cả mọi chuyện, anh ta không nên liên lạc với tôi mới phải.

 

Sau một lúc yên lặng, anh ta nói: “Giản An Kiệt, em đúng là một ý nhân hay quên đấy!” Giọng nói nghe thật đáng ghét.

 

Tôi quên mất là hôm qua phải quay về Giản gia, nhưng thế thì đã sao, đấy chẳng phải là việc gì quan trọng, nhớ thì về, không nhớ thì thôi, “Tôi biết rồi, cám ơn anh đã nhắc nhở!”

 

“Không có gì.” Giọng anh ta bình thản mang chút giễu cợt.

 

Đúng là một tên kiêu ngạo, tôi thầm rít lên, đang định tắt máy thì bên kia lại nói: “Như Giản tiểu thư đã biết, tôi xin hỏi lại một lần nữa, Giản tiểu thư định bao giờ mới về Giản gia?”

Loading...