Cảm thấy hành lang phía trước có tiếng bước chân, tôi ngẩng lên, ánh mắt người đối diện rõ ràng hơi ngạc nhiên.
Bất cứ ai lúc nửa đêm nhìn thấy người khác ngồi ở trước cửa phòng khách sạn của mình thì cũng đều ngạc nhiên thôi, hơn nữa, con người ở trước mặt này đã từng sai hẹn.
“Tôi không có chỗ nào để ngủ, chìa khóa ký túc có lẽ đã bị rơi ở phòng triển lãm.” Tôi đứng dậy, phủi phủi bụi trên người.
Anh ta nhìn tôi chăm chú.
Tôi gượng cười, bản thân chưa bao giờ làm việc liều lĩnh, đây có thể được tính là lần đầu tiên, “Nếu anh cảm thấy không tiện...”
“Không, không có gì bất tiện cả.” Anh ta kéo tay tôi, “Chỉ là anh cảm thấy hơi được... sủng ái thì vừa mừng lại vừa lo thôi.”
“Thực ra, nếu có thể, anh hãy cho tôi mượn tiền để tôi đi thuê phòng...”
“Đây cũng là khách sạn mà.” Anh ta quay người sang mở cửa, sau đó nghiêng người để tôi bước vào, “Đợi anh lâu rồi phải không?”
“Cũng bình thường.” Chỉ là ngồi hơi khổ một chút, chuyện như thế này không phải mới xảy ra lần đầu. Trước đây, khi không vào được ký túc, nếu trên người có tiền thì tôi thuê khách sạn ngủ, nếu không có tiền thì ra chiếc ghế băng trên đường phố Paris ngồi suốt đêm. Tôi cảm thấy cần phải nói cho rõ ràng: “Muộn thế này còn đến làm phiền anh, sáng mai tôi sẽ đi sớm.”
Anh ta nhìn tôi, “Em trước nay chưa bao giờ làm phiền anh.”
Tôi không quan tâm lời anh ta nói có ngụ ý gì, đi vào phòng khách, vừa dựa vào chiếc sofa mềm mại đã cảm thấy tất cả những mệt mỏi ùn ùn kéo đến, rót một cốc nước rồi đưa cho tôi.
“Mệt lắm à?” Anh ta ngồi xuống cạnh tôi.
“Hơi mệt.” Thực ra chủ yếu là do hai hôm trước ở Lyon không ngủ được mấy... Bởi vì hiểu ra được vài chuyện nên tôi mất ngủ hai đêm. Tôi nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nghe thấy anh ta nhẹ nhàng nói: “Đi vào giường mà ngủ, nằm ở đây sẽ không thoải mái.”
“Tịch Hy Thần.” Tôi mở mắt nhìn anh ta, ánh mắt anh ta rất dịu dàng và hơi dè dặt.
“Ba hôm trước tôi đi thăm bác sĩ đã chăm sóc tôi trước đây.”
Lông mày anh ta nhíu lại.
Tôi thở dài, “Chẳng phải rõ ràng tôi đã mắc nợ anh cả đời này hay sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-41.html.]
Những lúc không cần phải vòng vo, anh ta liền không làm ra vẻ mơ hồ nữa, về điểm này thì anh ta rất giống tôi.
“Đúng, em bất mãn à?”
Tôi lắc đầu, “Không, tôi không đến nỗi rẻ tiền còn khoe mẽ đâu.” Tôi nói thật lòng: “Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm cho tôi... Anh nhờ cô ấy giúp tôi, đôi chân của tôi mới không bị tàn phế, tay trái còn có thể vẽ tranh. Tất cả những điều đó, nói thẳng ra, đều do anh giữ lại cho tôi, tôi rất cám ơn anh, nhưng, ngoài sự cảm kích ra...”
“Em không cần phải nói hết ra như the!” Anh ta đột nhiên đứng dậy, ngắt lời tôi, “Đừng nói hết ra nữa!”
Tôi đứng lên, bỗng nhiên anh ta lùi lại một bước, “Em nghỉ ngơi đi, anh đi đặt phòng khác.” Nói xong, anh ta quay người rời đi.
Thậm chí tôi còn không kịp gọi anh ta lại, không biết làm thế nào đành ngồi xuống sofa. Phải đối diện với căn phòng khách lặng thinh khiến tôi hơi ngẩn ngơ, bàng hoàng, thì ra có một số vấn đề khi trực tiếp đối mặt lại không đơn giản như trong tưởng tượng. Nhưng, không biết anh ta có nhận ra tôi nói những lời này với vẻ hơi do dự hay không.
Tôi định đợi anh ta quay về, nhưng cuối cùng vẫn không thắng được cơn buồn ngủ, chìm vào giấc ngủ mơ màng. Hơn ba giờ sáng, tôi đột nhiên tỉnh dậy, thấy mình đã nằm yên vị trên chiếc giường ấm áp trong phòng ngủ, xung quanh yên tĩnh, không có lấy một hơi thở. Tôi đứng dậy ra rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương mà lần đầu tiên cứ ngỡ... đó không chắc là mình.
Sáng hôm đó tôi rời đi từ rất sớm, đồng nghĩa với việc không gặp mặt Tịch Hy Thần.
Hai hôm sau cũng là lúc phải lên đường đi Phần Lan, nói thực là nếu không đi sang bên cô thì tôi không biết phải xoay xở thế nào. Đặt vé tàu xong, trên người tôi còn đúng bảy mươi euro. Quay lại ký túc thì trời đã tối, cô bạn cùng phòng người Singapore là Lương Ngải Văn cũng có nhà, tên của cô ấy gần đây tôi mới cố gắng nhớ được, thật ra cũng chẳng cần phải nhớ làm gì.
“Sao lúc nào cũng có nam sinh đến tìm cậu thế? Rõ ràng trông cậu tẻ nhạt c.h.ế.t đi được.” Cô ấy quăng lá thư ra, “Một người Mỹ ở khoa Luật gửi cho cậu đấy, à, mình chỉ cần một tách cà phê giá rẻ thôi.”
Tôi nhìn chiếc phong bì màu xanh lam, “Cậu thích thì cho cậu đấy.”
Cô ấy tỏ ý chẳng thèm, “Con mắt của mình đòi hỏi hơi cao đấy! Ai thèm cái lão người Mỹ nhìn như khỉ đột ấy chứ!”
Tôi mỉm cười, đứng dậy đi rửa tay. Chuông điện thoại vang lên, nhìn số điện thoại biết ngay là anh ta, tôi bèn đi ra hành lang nghe điện.
“An Kiệt, bây giờ em có rỗi không?”
“Có chuyện gì?”
Bên kia đầu dây hơi do dự, “Bây giờ anh đang ở bệnh viện, em có thể qua đây không?”
“Bệnh viện?” Tôi hơi ngạc nhiên, trong lòng lo lắng.
“Ai đang nằm viện?” Lương Ngải Văn nói xen vào.