Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sáu Năm Cho Một Tình Yêu - Chương 38

Cập nhật lúc: 2025-07-04 07:10:20
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ta quay sang, lấy lại vẻ tự nhiên vốn có, “Anh sẽ đưa em về.”

 

“Không cần, không cần, anh đang có khách, em gọi taxi về cũng được.” Nói xong, quay sang tôi mỉm cười và vẫy tay chào, tôi gật đầu đáp lễ theo thói quen.

 

“Giúp anh chuyển lời hỏi thăm bố em nhé!” Anh ta tiễn cô gái ra đến cửa.

 

“Vâng, nhất định rồi.” Có lẽ do có mặt tôi nên cô ta nói rất kín đáo: “Nếu có thời gian, tranh thủ đến dự sinh nhật em vào tối mai nhé!”

 

Tịch Hy Thần gật đầu, đóng cửa quay vào, ngồi xuống chiếc sofa đối diện với tôi, “Anh không làm nhục em.”

 

Tôi ngừng lại một lát, “Được, vậy tôi có thể đi được chưa?”

 

“Em đến tìm anh?” Anh ta nhẹ nhàng hỏi một câu, có phần hơi lạc đề.

 

“Đúng thế, tôi đến để trả lại đồ.”

 

Anh ta khẽ mỉm cười, “Người vừa nãy là một đồng nghiệp làm ở chi nhánh công ty bên Pháp.”

 

“Anh không cần phải giải thích với tôi.” Tôi nói thực lòng.

 

Anh ta ngây ra một lát, rồi cay đắng thốt lên: “ừ nhỉ,

 

anh quên mất, em là Giản An Kiệt, xem ra anh đã không biết phải trái.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-38.html.]

Tôi miễn cưỡng đứng dậy, thật sự không muốn lặp lại một câu hỏi đến ba lần, “Anh đã kiểm tra xong chưa? Tôi có thể đi được không?”

 

“Anh có cản em không?” Giọng anh ta nhỏ đi.

 

Đối với một kẻ tính tình thay đổi khó lường thế này thì tranh luận cũng chỉ thêm chuốc vạ vào thân. Tôi cúi xuống lấy chiếc túi trên sofa nhưng bị anh ta kéo tay lại, tôi không kìm được run rẩy, cảm giác vô cùng sợ hãi.

 

“Lúc em nói chuyện điện thoại với hắn, anh phải nghị lực lắm mới không nghĩ ngợi lung tung đấy. An Kiệt, anh không dám hỏi về công việc của em, suy nghĩ của em, thậm chí còn không dám chủ động đi tìm em, sợ khiến em chán ghét, cho nên khi em đến tìm anh, anh thấy rất vui, nhưng thái độ của em lại sớm cho anh thấy em chưa từng chủ động quan tâm đến anh, em đến chỉ vì muốn trả lại mấy món đồ này, trả rồi sẽ đi ngay, thậm chí còn không thèm để ý xem phòng anh có người con gái nào hay không nữa.”

 

“Anh đang buộc tội tôi đấy à?” Tôi bình tĩnh nhìn anh ta và hỏi.

 

Anh ta cúi đầu, mỉm cười, “Đúng, anh đang buộc tội em, nhưng rõ ràng anh không có tư cách ấy.” Anh ta nói lời xin lỗi, sau đó buông tay ra.

 

Tôi đứng yên đó hai giây, không nói câu tạm biệt, đi đến cửa thì đột nhiên anh ta hỏi một câu: “An Kiệt, di động của em có số điện thoại của anh không?”

 

Không có...

 

Tôi không hiểu sao sự việc lại trở nên phức tạp như thế, tôi luôn thích mọi việc thật đơn giản, nhưng tôi và anh ta lại trái ngược nhau, anh ta là một con người phức tạp, tôi thích thuận theo tự nhiên, hợp thì hợp không hợp thì tan, nhưng dường như anh ta luôn dần dần từng bước dẫn dắt bạn để bạn tự hiểu ra vấn đề, chẳng hạn như, một nhân viên phục vụ trong quán bar không nhất thiết phải biết địa chỉ khách sạn nơi ông chủ ở, ít nhất cũng không biết rõ số phòng; chẳng hạn như, Jeff và Amelia quen nhau hai năm, anh ta làm việc ở quán bar một năm rưỡi, mà tôi và Amelia lại là bạn cùng phòng. Tôi nghĩ những điều này đều có liên quan đến nhau... Tôi bắt đầu cảm thấy rất nhiều điều không đơn giản phía sau... Không nén được tiếng thở dài, tôi cảm khái gã Tịch Hy Thần này đúng là một nhân vật khó hiểu.

 

Vì tính thời gian không chuẩn, tôi vẫn còn hơn một tuần nữa ở Paris, mà chương trình học bên này đã kết thúc, cho nên những ngày tới tự nhiên lại đ.â.m nhàn rỗi. Tôi quyết định đi Marseille một chuyến, nếu tàu dừng lại ở Lyon thì có thể dừng lại giữa đường để thăm một người. Cách đây vài năm, tôi bị tai nạn ô tô, có một bác sĩ đã chăm sóc tôi rất tận tình. Nhưng chỉ trong vòng ba ngày là tôi phải quay về vì sinh hoạt phí của tôi đã cạn kiệt, không có nhiều tiền để ở ngoài lâu.

 

Cuối cùng, do không còn nhiều tiền nên tôi mới ở Lyon hai ngày đã phải đi tàu trở lại Paris.

 

Những ngày tiếp theo, tôi ở lại ký túc xá nghỉ ngơi thì có một người Trung Quốc đến tìm. Thực ra tôi và cô ấy đã biết nhau gần năm năm trước, thỉnh thoảng lưu học sinh Trung Quốc tổ chức một số hoạt động gặp gỡ giao lưu, nên cũng có nói dăm câu ba điều với nhau. Lần này cô ấy đến là muốn nhờ tôi giúp chụp ảnh cho một buổi triển lãm vào ngày mai, lý do thật chí tình, chúng tôi đều là người Trung Quốc, mà cô ấy lại đang cần giúp đỡ.

 

“Những người Trung Quốc mà cậu biết đâu chỉ có mỗi mình mình.” Cô ấy vốn là một người quảng giao, quan hệ rộng rãi.

Loading...