Anh ta có vẻ do dự, tôi nói: “Tôi sẽ cho anh năm mươi euro.”
Anh ta mỉm cười, “Cô thật hào phóng.” Người phục vụ cầm lấy tiền và túi xách, “Dựa vào năm mươi euro này, tôi có nghĩa vụ phải nhắc nhở cô, ông chủ của chúng tôi không muốn gần gũi con gái, cho dù...”, anh ta liếc nhìn chiếc túi, “cô có tặng anh ấy một chiếc áo thời trang đắt tiền.”
Tôi không muốn nói nhiều, trả lại đồ thì chắc là có thể chứ, vậy nên tôi chỉ nói câu cảm ơn rồi quay người rời đi, không ngờ vừa ra đến cửa thì thấy anh ta đuổi theo.
“Cô tặng thẻ tín dụng ư?!” Rõ ràng anh ta đã giở chiếc túi ra xem một lượt và khá sửng sốt.
Tôi nhìn anh ta, đang định giải thích thì anh ta đã trả lại chiếc túi cho tôi, Sorry, hay là tự cô đưa cho anh ấy đi, tôi không muốn bị thêm tội ăn cắp thẻ tín dụng.”
“Tôi sẽ không buộc tội anh ăn cắp thẻ tín dụng.” Tôi nói rõ, nhưng nói thì nói vậy chứ cũng biết anh ta sẽ không giúp, người nước ngoài thường cấm kỵ dây dưa với nhau về tiền bạc.
Anh ta lắc đầu, quay người viết vào một mảnh giấy rồi đưa cho tôi, “Đây là địa chỉ khách sạn ông chủ tôi ở, tôi không biết bây giờ anh ấy còn ở Paris không, có thể là đã về Trung Quốc rồi.” Bỗng nhiên anh ta nhìn tôi cười, nói: “Cô tự đi tìm thử xem, cô gái Trung Quốc.
Tôi nghĩ, mình đã mất oan năm mươi euro.
Ra khỏi quán bar, nhìn chiếc túi trong tay, tự nhiên cảm thấy đang yên đang lành lại mua việc vào thân, tôi thầm thề là sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này nữa.
Đi taxi đến khách sạn thì đã gần chín giờ, đến số phòng như trên giấy đã viết, tôi do dự một lát rồi bấm chuông, không ngờ ra mở cửa lại là một cô gái.
“Xin hỏi cô tìm ai ạ?” Cô ta nói tiếng Anh.
Tôi nghĩ cô ta là người Trung Quốc nên nói luôn bằng tiếng Trung: “Tôi tìm... Tịch Hy Thần.”
Cô ta mỉm cười, nhanh chóng chuyển sang tiếng Trung: “Cô có việc gì không? Bây giờ anh ấy đang nghỉ ngơi.”
Thế này là tốt nhất, “Phiền cô đưa cái này cho anh ấy.” Tôi đang định đưa đồ thì cánh cửa khác trong phòng khách mở ra, tôi thừa nhận, lúc này thấy rất hối hận vì đã đến đây, anh ta quay sang và nhìn thấy tôi.
Lúc này, chiếc điện thoại của tôi lại reo lên không đúng lúc, liếc nhìn số điện thoại, tôi gật đầu với cô gái đứng trước mặt tỏ ý xin lỗi, rồi đi ra hành lang và bấm phím nghe.
Đầu dây bên kia im lặng năm giây rồi khẽ khàng nói: “An Kiệt, là anh đây.”
Tôi biết. “Anh say à?” Diệp Lận thường thích gọi cả họ của tôi, trừ khi say rượu mới mơ mơ hồ hồ bỏ họ đi, gọi An Kiệt.
“Một chút.”
“Anh đang ở đâu?”
“Ờ, còn ở đâu nữa.” Giọng khàn khàn, “Chỉ là tự nhiên rất muốn nói chuyện với em thôi, muốn nghe thấy giọng em.”
Bên kia đầu dây rất ồn ào, chắc là anh đang ở một nơi nào đó đại loại như quán bar, “Em sao thế?” Nghe giọng anh có vẻ đã uống không ít rượu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-37.html.]
Anh khẽ cười, “An Kiệt, anh đã từng nói với em là anh có một cô em gái chưa nhỉ?”
Tôi không biết tại sao anh lại đề cập đến vấn đề này, “Rồi.”
“Vậy, anh đã bao giờ nói với em là anh yêu em hơn em gái của anh chưa... có thể là hơn rất nhiều.”
Tôi day day hai bên thái dương, không biết phải nói gì, “Uống ít thôi, về nghỉ ngơi sớ
Bên kia đầu dây ngừng lại một lát, “Xin lỗi, có lẽ anh không nên gọi điện.” Sau đó điện thoại bị ngắt.
Tôi bị thái độ chẳng ra sao của anh làm cho sững sờ.
“Em tìm anh à?” Giọng nói ấm áp từ sau lưng truyền đến.
Tôi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt vui mừng hiếm có. Tịch Hy Thần đứng dựa vào lan can, mặc bộ đồ ngủ, thần sắc vẫn hơi ốm yếu, tôi lại gần đưa cho anh ta chiếc túi,
“Tôi nghĩ đây là đồ của anh.”
Anh ta liếc nhìn, rồi cười nói: “Sao lại nói là đồ của anh?”
Thấy anh ta không có ý muốn nhận, tôi bèn đặt nó xuống cạnh cửa, anh ta dõi theo tôi, như thể vẫn đợi tôi nói câu gì.
“Thực ra anh không cần phải làm nhiều việc đến thế, thật đấy!” Tôi khẽ thở dài, “Tạm biệt!”
“An Kiệt.” Tịch Hy Thần gọi tôi lại, chỉ thấy anh ta nói, “Em đã nói đây là đồ của anh thì anh muốn kiểm tra lại xem có thiếu thứ gì không.”
Nếu ý chí yếu đuối một chút, nếu bản thân thiếu kiên nhẫn một chút, tôi nghĩ mình sẽ phát điên lên mất.
Đèn trong phòng khách rất sáng, chiếc ti vi màn hình tinh thể lỏng vẫn bật, đang chiếu chương trình truyền hình giải trí của Pháp.
“Cà phê hay nước lọc?”
“Nếu anh đã kiểm tra xong...”
Anh ta rót cốc nước đưa cho tôi, “Vẫn chưa, đã nhiều năm rồi, anh phải nghĩ lại xem còn thiếu thứ gì.”
Tôi siết chặt lòng bàn tay, “Tịch Hy Thần, anh đừng nghĩ vì đã từng giúp tôi một, hai lần mà có thể tùy ý làm nhục tôi.”
Anh ta nhìn tôi một lúc, đang định nói gì thì cô gái vừa nãy mang một tập tài liệu đến, “Hy Thần, có cần em đi trước không?”
Tôi bị ánh mắt của anh ta giây phút trước làm cho không thoải mái, bèn nói: “Anh không tiễn cô ấy à?” Dầu sao người ta cũng là con gái.