Trong phòng bệnh, bức tường sơn trắng toát, ga trải giường trắng muốt, không khí lạnh lẽo kết hợp với mùi thuốc khử trùng, tất cả đã trở nên quen thuộc đối với tôi, chỉ có điều, lần này, người nằm trên giường bệnh không phải là tôi.
Tôi đi đến và ngồi bên mép giường, người đang ngủ trông tiều tụy và vô hại, vẻ mặt hiền lành, thậm chí có phần giống một đứa trẻ, mái tóc rối che phủ đôi mày rậm, đôi môi nhợt nhạt mím lại, không còn vẻ cao ngạo ngày thường.
Tôi cúi xuống nhìn bàn tay phải của anh ta, vết thương khá nặng.
Lợi dụng, lừa dối, đánh vào tình cảm, hết vòng đấu này đến vòng đấu khác, cẩn thận từng ly từng tí đi nước cờ của mình, để ra khỏi mật đạo tăm tối, ngay cả tính mạng mình cũng đem ra tính toán.
Một con người thông minh là thế, nhưng đối với chuyện tình cảm lại hành động đến là ngốc nghếch.
Tôi ngẩng lên, bất ngờ gặp phải đôi mắt không biết từ lúc nào đang mở to nhìn mình. Tôi vội vàng đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng lên hẳn thì cổ tay đã bị nắm chặt.
“An Kiệt...” Giọng khàn khàn khó nghe.
“Tôi đi gọi bác sĩ.”
“Đợi đã!” Anh ta khó nhọc ngồi dậy, đôi mắt thâm sâu vẫn nhìn tôi chằm chằm, giọng chân thành: “Anh không sao, như thế này là ổn rồi.”
Ảnh mắt anh ta làm tôi mất tự nhiên, tôi nghiêng nghiêng đầu, “Tịch Hy Thần, tôi sẽ không vì một lần cảm kích mà chấp nhận tình yêu của anh đâu.”
“Anh biết.” Anh ta nói khẽ, “Chỉ là, anh nghĩ em sẽ không quay lại.”
“Khổ nhục kế của anh diễn thật hoàn hảo.” Tôi nói, giọng hơi chế giễu, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy sợ, nếu không hiểu ra vết thương của anh ta là thật, nếu không hiểu ra đằng sau câu “trừ khi” đó là trừ khi có người giữ công tắc cửa, nếu không sẽ không thể mở được phiến đá... Khi đội cứu hộ đến, tôi phát hiện bàn tay mình đang run rẩy.
“Là vì... áy náy?”
Tôi ngây ra nhìn anh ta, “Không cần phải thăm dò tôi.”
Anh ta gượng cười, “Đúng thế, anh làm gì cũng không có tác dụng, phải không?” Có lẽ do đang ốm nặng, nên lúc này trông anh ta giống như một đứa trẻ đang tủi thân.
Tôi hơi nghiêng đầu, “Tịch Hy Thần, tôi đã không còn hận anh, vì vậy anh không cần phải làm thêm điều gì nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-36.html.]
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, như thể đang nghĩ điều gì, rồi cầm tay tôi lên hôn một cái, cảm giác êm ái khiến tôi bối rối, “Anh...”
“Cảm ơn, thế là tốt lắm rồi.”
Tôi không biết Tịch Hy Thần lại dễ dàng hài lòng đến thế, anh ta như vậy, tôi thấy không quen.
Tất cả những gì xảy ra trong địa đạo đều có cảm giác không thực, nên chúng tôi cố gắng không nhắc đến.
“Anh nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi lại đến.” Tôi giằng tay ra khỏi tay anh ta, nhấc chiếc áo khoác đang vắt trên thành ghế rồi bước ra ngoài.
“An Kiệt!” Giọng nói bình thản từ đằng sau vọng đến, “Anh chỉ muốn cho em biết, anh sẽ không làm bất cứ chuyện gì khiến em buồn, bố em...”
“Tôi biết rồi.”
Anh im lặng một lát, “Cảm ơn em đã tin tưởng anh. Còn nữa... xin lỗi em.”
Tôi không dừng lại, mở cửa bước ra, câu xin lỗi cuối cùng cũng được thốt ra, muộn mất sáu năm, bây giờ nghe thấy chỉ như gió thoảng mây bay.
Tịch Hy Thần vào viện một tuần, tôi quay lại trường giải quyết một số việc, đồng thời thông báo cho cô biết chuyến đi bị hoãn lại một thời gian.
Bạn cùng phòng không vì chuyện tôi mất tích suốt mấy ngày liền mà hỏi han gì, chúng tôi trước nay rất ít quan tâm đến nhau, chỉ có cô bạn người Singapore mỗi lần gặp tôi đều hỏi thăm về sự biến mất của Diệp Lận, tôi đành cười khổ trả lời thật là anh ấy sắp kết hôn. Cô ấy tỏ ra rất thất vọng, nhưng cũng may là không đến làm phiền tôi nữa.
Tôi lùi chuyến đi Phần Lan lại hai tuần, sau khi Tịch Hy Thần ra viện thì không đến gặp anh ta nữa, tôi quen thuận theo tự nhiên, hơn nữa sự việc tiến triển như thế đã là vượt quá dự liệu của tôi rồ
Hôm nay, tôi gửi tất cả hành lý ra bưu điện, chỉ để lại hai bộ quần áo thay đổi, cùng với chiếc áo vest ấy.
Nói thật, tôi đến quán bar đó một lần nữa vì hiện tại có một vài suy nghĩ, đến vào buổi tối tuyệt đối không phải là thời điểm thích hợp, vì tầm đó rất đông khách, khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Không thấy người pha chế rượu hôm trước, tôi hỏi một nhân viên phục vụ, anh ta mỉm cười đầy ngụ ý, “Cô tìm Jeff phải không? Cuối tuần anh ấy bận lắm, bận đối phó với rất nhiều cô gái, tôi nghĩ cô muốn gặp anh ấy thì chỉ có thể đợi sang tuần sau thôi.”
Tôi suy nghĩ một lát, “Thế ông chủ của các anh có ở đây không?”
Lần này người phục vụ nhíu mày ra chiều ngạc nhiên, “Ha ha, vậy thì cô phải đợi năm sau rồi, đương nhiên, năm sau cũng chưa chắc gặp được anh ấy.”
Tôi nghĩ một lát, cuối cùng quyết định đưa chiếc túi trên tay cho anh ta, “Phiền anh đưa cho ông chủ giúp tôi.” Ngừng lại một lát, tôi nói thêm, “Lúc nào cũng được.”