Cổ tay càng bị nắm chặt hơn, thậm chí còn hơi đau, “Tịch Hy Thần!”
Người con trai trước mặt đang nhìn tôi, không nói một lời, cũng không làm gì, nhưng cũng không chịu buông tay.
“Tịch Hy Thần, rốt cuộc anh muốn gì!?” Tôi thề là mình chưa bao giờ to tiếng đến thế.
Cuối cùng anh ta cũng chịu mở lời: “Anh đáng ghét lắm à?” Anh ta đưa bàn tay còn lại vuốt nhẹ lên má tôi. Cảm giác một luồng kích thích mạnh mẽ khiến toàn thân tôi lạnh toát, run rẩy, nhưng thật lạ là thời khắc đó tôi không hề có chút phản ứng nào, ví dụ như nói “Tránh ra” hay phản ứng mạnh mẽ bằng cách hất văng bàn tay khiến tôi ghét cay ghét đắng đó ra, chỉ đứng ngây người như một con ngốc, “Anh...”
“Đã thế thì ghét thêm một chút nữa cũng chẳng sao.”
Như thể đột nhiên nghĩ thông điều gì, anh ta bình tĩnh nói: “Đi thôi, chẳng phải có người đang muốn gặp em sao?”
Tôi cực kỳ phẫn nộ trước cái vẻ tự cho là đúng của anh ta, “Tịch Hy Thần, anh không nghe hiểu tiếng người à? Hành động của anh... thật chẳng ra sao cả, anh không nên gây rối với tôi, anh... anh cũng không cần thiết phải gây rối với tôi!”
Anh ta cụp mắt xuống, chỉ nói: “Đi thôi, em sắp bị muộn rồi đấy!”
“Anh vô lý thật đấy!” Tôi giận dữ
“Vậy cứ cho là vô lý đi!”
Nếu g.i.ế.c người mà không phải đi tù thì chắc chắn tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t người đàn ông trước mặt này ngay bây giờ. Tôi trợn trừng mắt nhìn anh ta đầy căm hận, “Tịch Hy Thần, tôi không muốn có bất kỳ liên quan gì đến anh, trước đây không muốn, bây giờ cũng không, sau này lại càng không! Tôi không hiểu nổi tại sao anh lại đến gây rối với tôi? Nhưng mà, tôi kính mong anh đừng có làm những việc ngớ ngẩn như thế này nữa!” Tôi đang cố thoát khỏi đôi bàn tay ấy một lần nữa thì đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt, liền sau đó rơi vào trạng thái mê man bất tỉnh.
Cảm giác có ai đó bế tôi chạy đi, phảng phất bên cạnh mùi hương bạc hà dịu nhẹ.
Tỉnh dậy thì thấy mình đang ở trong bệnh viện, lại là bệnh viện, tôi cười khổ.
“Chắc là trước đây cô ấy đã từng bị tai nạn giao thông, rõ ràng sự cố đó đã làm tổn hại rất lớn đến các chức năng trong cơ thể cô ấy, hơn nữa, thể trạng cô ấy cũng không được tốt lắm, về cơ bản thì bệnh chóng mặt như thế này sẽ xảy ra thường xuyên, sau này cố gắng đừng để cô ấy...”
“Tỉnh rồi à?” Tịch Hy Thần ba chân bốn cẳng chạy đến bên giường tôi đang nằm.
Một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng cũng đi đến, “Tinh lại thì tốt rồi, đã nói cô ấy không việc gì rồi mà cậu còn...”
“Bác sĩ Lâm.” Tịch Hy Thần ngăn không cho bác sĩ nói tiếp.
“Sorry, mình không nói nữa.”
Tịch Hy Thần liếc anh ta một cái, “Cậu có thể đi được rồi.”
Tay bác sĩ trẻ bước ra đến cửa, trước khi đóng cửa còn quay đầu lại nói một câu, “Bạn học cũ à, lần đầu tiên thấy cậu lo lắng như vậy, thật đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-18.html.]
Tịch Hy Thần nhíu mày, rất lâu sau mới quay đầu lại nói, giọng vẫn lạnh nhạt: “Thấy thế nào rồi?”
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng có ý định trả lời.
“Em nhập viện hai ngày rồi, cần phải nghỉ ngơi.”
Hai ngày? Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, biểu hiện của anh ta lúc nào cũng sâu xa khó hiểu. Tôi ngồi dậy, rút kim truyền trên tay ra, bước xuống giường, đi giày và cầm chiếc áo khoác trên thành ghế lên, rồi mở cửa bước ra
Anh ta không hề chạy theo ngăn cản.
“Giản An Kiệt.” Vừa ra đến cửa tòa nhà bệnh viện thì tôi nghe thấy có ai đó gọi mình.
“Bùi Khải?” Tôi lập tức dừng lại, giọng hơi ngạc nhiên.
Bùi Khải bước nhanh tới, “Sao cậu ở đây, lại bị ốm à?”
“Không.” Tôi mỉm cười, nghĩ ngợi hai giây rồi nói, “Bùi Khải, cậu đưa mình về được không?”
“Hả? À, ừ, được.” Bùi Khải có vẻ luống cuống, “Cậu đợi mình một chút, mình đi nộp bản tài liệu này đã”, nói rồi cậu ta chỉ chỉ về phía tòa nhà bên trái.
“Được.” Tôi nói.
Tôi đi đến chiếc ghế gỗ không xa, ngồi đợi khoảng ba phút thì Bùi Khải quay lại, “Xin lỗi đã để cậu đợi lâu, có thể đi được rồi.”
Tôi đứng dậy, “Làm phiền cậu quá!”
“Không có gì, dù sao mình cũng chỉ định đến đưa bản báo cáo rồi quay về thôi mà.” Bùi Khải bước lên trước dẫn đường.
Xe của Bùi Khải là một chiếc xe thương vụ màu xám. Tôi ấn ấn hai bên thái dương rồi lách vào ngồi ở ghế sau, “Mình ngồi đằng sau.” Ngồi vào xe một cái, tôi liền nằm ngay xuống.
Bùi Khải cũng bước vào xe, “Cậu thật sự không sao chứ? Nhìn cậu không được khỏe lắm.”
“Để mình ngủ một lúc.” Giọng tôi không còn chút sức lực.
“Ờ được, vậy khi nào đến nơi thì mình gọi.” Cậu ta không nói thêm gì nữa.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy cậu ta nói chuyện với Phác Tranh qua điện thoại. Tôi thở dài, xem ra lại sắp bị nghe giáo huấn một trận đây. Đang thiêm thiếp thì bị ai đó lay dậy, tôi mở mắt ra, liền nhìn thấy gương mặt quen thuộc, “Haiz, Phác Tranh.”
Đầy một bụng những lời trách mắng khi nhìn tôi một hồi lại biến thành tiếng thở dài, “Muốn mắng em một trận nhưng không biết bắt đầu từ đâu nữa!”