“Anh sẽ giải quyết cho.” Phác Tranh dừng lại một lát rồi nói: “Nếu không muốn ở lại thì dù một giây cũng đừng ép buộc mình.”
Tôi giơ tay, nhẹ nhàng vẽ lên tấm kính phủ đầy sương mù, “Em biết, em luôn biết yêu quý bản thân mà.”
“Anh thấy em tự ngược đãi bản thân thì có, đang yên đang lành lại chạy đến đó. À, phải rồi, tối qua anh có gửi sang cho em một bộ chăn ga gối đấy, em có thích không
“Cũng tàm tạm.”
“Sản phẩm thủ công truyền thống cao cấp của vùng sông nước Giang Nam, anh đã tự tay giặt đi giặt lại mấy lần đấy, haiz, đại tiểu thư ơi, em còn muốn thế nào nữa chứ!” Tiếng cười của anh ấy thật êm tai.
“Cảm ơn anh, Phác Tranh.”
Phác Tranh nghe thấy thế thì rất hào hứng, “Anh không thích cảm ơn suông đâu, lời nói phải đi đôi với hành động, anh thích nhất là được hậu tạ, nào nào nào, số tài khoản của anh là 3359...”
Tôi cười một cái rồi tắt máy.
Tôi day day vài cái vào ấn đường, thấy hơi đau đầu, không hẳn là ốm, nhưng không để ý không được.
“Chị ơi!” Tiếng gọi bất ngờ khiến tôi nhớ ra trong phòng còn có một đứa trẻ, lúc này thằng bé đang ôm gối ngồi cuối giường, đôi mắt đen láy mở to nhìn tôi, cười rất tươi.
“Sao hôm qua em vào đây được?” Căn bản là vì hôm qua tôi chắc chắn đã tự tay khóa cửa, càng ngạc nhiên hơn nữa là chẳng lẽ tôi lại không cảm giác được sự có mặt của thằng bé?
Thằng bé chớp chớp mắt, cười thật tươi: “Hay quá, chị nói chuyện với Ngọc Lân rồi!”
Sau đó là tiếng của một vật thể nào đó rơi thẳng góc xuống đất. “Đau quá!” Thằng bé loạng choạng rồi lăn lộn dưới đất, “Đau, đau quá, chị...”
Nhìn thằng bé lúng túng xoa xoa cái trán đã nổi rõ vết tím, tôi không hề có ý muốn lại gần vỗ về nó, mà chỉ bình thản bước qua rồi đi thẳng vào nhà tắm. Tôi nghĩ mình không cần phải thích ứng với cái gọi là tình thân này. Còn về chuyện tại sao tự nhiên nó lại xuất hiện trong căn phòng này... Chỉ cần nó không phải ma quỷ là được.
... Vốc một ít nước lạnh vã vào mặt, tôi nhìn mình trong gương, xanh xao, phiền muộn, hơi ốm yếu, đây có lẽ mới đúng là tôi sau khi đã cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài, trông thật thảm thương!
Từ nhà tắm bước ra, tôi cứ nghĩ thằng bé không còn ở đây nữa, nào ngờ nó vẫn chưa đi, lại còn xuất hiện thêm một người lớn.
Thì ra căn phòng này bây giờ đã trở thành nơi công cộng rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-nam-cho-mot-tinh-yeu/chuong-15.html.]
Tịch Hy Thần bế Giản Ngọc Lân ngồi bên mép giường, ngón tay thon dài xoa xoa chồ trán sưng vù của thằng bé, nét mặt hiện rõ vẻ cưng chiều.
“Nếu thấy đau thì khóc một chút cũng được.” Giọng lạnh lùng ngày thường đã dịu dàng hơn rất nhiều.
“Nếu hai người muốn thể hiện tình cảm yêu thương thì đề nghị đi sang chỗ khác.” Tôi dựa vào cánh cửa kính mờ của nhà tắm, không có ý định tiến lên phía trước.
Tịch Hy Thần nheo mắt nhìn tôi, chẳng mấy chốc lại bình thường trở lại, đứng dậy, thả Giản Ngọc Lân xuống rồi hướng về phía tôi, lạnh lùng nói: “Xuống ăn sáng!”
Tôi không ngờ anh ta lại nói như vậy, ngay sau đó tôi từ chối theo thói quen: “Không cần.”
“Dùng cách này để thể hiện sự bất mãn thì quả thật là không khôn ngoan.” Anh ta nói.
Tôi biết ý anh ta muốn nói gì, nhưng rõ ràng anh ta nhầm rồi, tôi không phải là loại người lấy mình ra làm quân cờ trong cuộc chiến tinh thần này.
Anh ta quay sang Giản Ngọc Lân, “Đi đánh răng rửa mặt trước rồi xuống nhà ăn sáng, được không?” Giọng dịu dàng như thể chỉ khi nói chuyện với Giản Ngọc Lân anh ta mới trở lại tính người vậy.
“Em cũng xuống cùng đi.” Anh ta ngẩng lên nói với tôi.
Tôi thầm nghĩ, đúng là anh ta nói với mình, không sai, nhưng sao lại dịu dàng như thể không có chuyện gì xảy ra vậy? Chắc là nhất thời quên mất mình là Giản An Kiệt, cứ nghĩ là Giản Ngọc Lân.
Đương nhiên tôi sẽ không đi cùng bọn họ, một mặt là do tôi không có thói quen ăn sáng, mặt khác, dù có muốn ăn cũng tuyệt đối không ăn với một người mà bản thân luôn phải đề phòng.
Bỗng nhiên, tôi nhìn thấy cậu ấm nhà họ Giản đang từng bước, từng bước nhích lại gần, dựa sát vào người tôi.
Tôi nheo mắt, vô thức đứng thẳng người lên, không để ý là mình có phần hơi tàn nhẫn.
“Chị ơi...” Giọng thằng bé rất tội nghiệp, khóe mắt đỏ hoe, như muốn tranh thủ sự thương cảm của người khác.
Nhưng thứ mà Giản An Kiệt này thiếu nhất chính là lòng từ bi, cho nên khi thằng bé lấy hết can đảm tiến lại gần và thử giơ tay ra nắm lấy tay tôi, tôi liền tỏ vẻ bực bội tránh né.
“Chị à...” Đôi mắt ươn ướt nhìn tôi, bộ dạng như một chú nai tơ.
Tịch Hy Thần hạ thấp giọng: “Em phải thấy là Ngọc Lân rất thích em.”