Sau Ly Hôn, Vệ Sỹ Kiêm Chồng Cũ Trở Thành Tài Phiệt - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:24:00
Lượt xem: 10
Một lúc sau, cô ấy khẽ gật đầu, sau đó lại nghiêm túc nhìn cô: "Chu Nghiên Xuyên đâu? Sao anh ta để em ở trong phòng bệnh một mình?"
"Anh ta ấy à," Chiến Cảnh Hi chớp mắt một cách không tự nhiên, lát sau cô như nghĩ ra điều gì đó, đưa tay chỉ vào mười mấy chiếc áo phao dài ngắn: "Đây không phải là chọc em giận nên bị em đuổi ra ngoài, mua áo phao chuộc tội đấy sao!"
Tô Noãn Noãn nhìn theo ngón tay của cô, cả người lập tức ngẩn ra, cô ấy tỏ vẻ không hiểu: "Sao anh ta chỉ mua áo phao? Anh ta chọc áo phao của em giận à?"
"..."
Ba ngày sau, Chiến Cảnh Hi xuất viện, chị Cầm đến bệnh viện đón cô từ sáng sớm, còn chu đáo chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Sáng sớm cô không có khẩu vị lắm, nhưng vẫn ăn vài miếng, ăn xong cô liền cuộn mình trên ghế sô pha gửi tin nhắn WeChat cho Phó Viễn Hàng.
Trong ba ngày này, thỉnh thoảng anh sẽ nhắn tin hỏi cô có khỏe hơn không, cô đều trả lời, hai người sẽ tùy ý trò chuyện vài câu.
Tối hôm qua, gần sáng, anh đột nhiên gọi điện thoại đến, chẳng hiểu sao cứ im lặng mãi, cô đoán anh uống rượu say trong bữa tiệc, liền hỏi anh có phải say rồi không? Anh trả lời "ừ", sau đó lại gọi cô một tiếng "Cảnh Hi", rồi không nói gì nữa.
Cô gọi lại, đầu bên kia đã ở trạng thái không ai nghe máy, cô lo lắng, gửi tin nhắn WeChat, không thấy trả lời.
Tuy biết anh là đàn ông, chắc không có chuyện gì, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng cho anh, dù sao anh cũng quan tâm và đối xử tốt với cô như vậy.
Cô vẫn đang nghĩ ngợi thì điện thoại của Phó Viễn Hàng gọi đến, cô vội vàng nghe máy: "Anh Phó."
"Xin lỗi, anh vừa mới tỉnh." Giọng nói của người đàn ông mang theo vẻ lười biếng khàn khàn của người vừa mới ngủ dậy: "Hôm nay xuất viện à?"
"Vâng." Cảnh Hi đáp, lịch sự hỏi anh: "Tối qua anh gọi điện thoại cho em có chuyện gì không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-230.html.]
Phó Viễn Hàng trầm ngâm vài giây: "Có chút việc, nhưng để khi nào chúng ta cùng nhau quây quần bên bếp lửa uống trà rồi nói sau."
Anh vừa nhắc đến chuyện quây quần bên bếp lửa uống trà, tâm trạng Chiến Cảnh Hi lập tức tốt lên: "Vậy chúng ta hẹn trước nhé anh Phó, đến lúc đó em gửi địa chỉ cho anh, em mời!"
Bị tâm trạng của cô lây nhiễm, Phó Viễn Hàng cũng khẽ cười, cuối cùng, anh ân cần dặn dò cô: "Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, em nhớ chú ý thêm bớt quần áo, có chuyện gì thì liên lạc với anh bất cứ lúc nào."
"Vâng." Khóe môi Chiến Cảnh Hi cong lên, còn muốn nói thêm gì đó với anh thì ánh mắt liếc thấy Chu Nghiên Xuyên đi vào, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, cô vội vàng kết thúc cuộc gọi.
Lúc này chị Cầm đã thu dọn hành lý xong, chị ấy nhìn hai người, xách hành lý đi ra ngoài trước.
Chiến Cảnh Hi không muốn ở cùng một không gian với Chu Nghiên Xuyên, dù mấy đêm nay anh ta cũng ở đây, khi đi đến cửa, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó liền dừng lại, đôi mắt mèo bình tĩnh nhìn anh ta: "Em vẫn phải sống chung với anh, đúng không?"
Ánh sáng rất chói, cô mặc chiếc áo phao màu trắng đứng đó, mái tóc xoăn dài màu nâu trà được tết thành b.í.m tóc thấp, không trang điểm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất nổi bật.
Chu Nghiên Xuyên nhìn cô, không hiểu sao lại nhớ đến bức ảnh đầu tiên nhìn thấy cô khi sai người điều tra cô.
Đó là cô của năm 17 tuổi, mặc váy công chúa hai dây màu trắng chơi đùa trên bãi biển, lúc đó tóc cô vẫn đen dài thẳng mượt, gió thổi bay mái tóc dài của cô, cô cười vô tư lự.
Trong tập tài liệu đó có thể nói là ghi lại toàn bộ quá trình trưởng thành của cô, ảnh cũng rất nhiều, hầu như bức nào cô cũng cười rất ngọt ngào rạng rỡ, cũng có không ít ảnh chụp trong bệnh viện, nhưng rất ít khi thấy cô mặt ủ mày chau, phần lớn đều là mở to mắt đáng thương làm mặt quỷ, giơ tay chữ V trước ống kính.
"Tôi có được hay không thì không cần Chu tổng phải bận tâm, Chu tổng chỉ cần biết rằng bây giờ anh đang mất đi là được!"
Giọng nói trầm trầm của Phó Viễn Hàng đêm đó lại vang lên bên tai, Chu Nghiên Xuyên nhìn cô gái cách mình chỉ vài bước chân, yết hầu khẽ chuyển động: "Không ai ép em."
Chiến Cảnh Hi cười nhạo: "Chu Nghiên Xuyên."