Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - Chương 324

Cập nhật lúc: 2024-10-28 00:13:29
Lượt xem: 88

Tống Lạc quan sát một lát, suy nghĩ một lát, phát hiện dù thế nào cũng không thể giải quyết được ngay.

 

Cô trợn mắt, vung vẩy cổ tay hơi cứng vì giữ nguyên một tư thế trong thời gian dài.

 

Sau đó rút s.ú.n.g ra, ung dung đi vào.

 

Cái vẻ ngạo mạn đó, như thể đang đi trong vườn nhà mình vậy.

 

Hệ thống: “... Tôi biết ngay là cuối cùng cô ấy sẽ làm vậy mà!”

 

Phát hiện phản diện lớn cười càng sâu, nó không khỏi nói: “Anh không sợ cô ấy lật xe à?"

 

Quý Từ Vô khẽ nhướng đuôi mắt, nhìn bóng dáng ngạo mạn của cô gái, thản nhiên nói: “Chỉ có tôi mới có thể lật xe.”

 

Hệ thống: “...”

Nguyệt

 

Nó có cả vạn lời muốn nói nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu.

 

Chỉ có thể nói: phản diện lớn ngày càng biết tự lượng sức mình rồi.

 

Dì Vu đi vào bếp bận rộn.

 

Phong Hữu Lâm đến, lát nữa chắc chắn sẽ có người mang đồ ăn đến, bà ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng.

 

Trong đại sảnh, hai vệ sĩ đứng hai bên trái phải, cách nhau không xa, bất kỳ động tĩnh nào ở cửa đều không thoát khỏi tầm mắt của họ.

 

Vì vậy, khi Tống Lạc xuất hiện trong tầm mắt của họ, ung dung đi vào, họ đều ngẩn người ra.

 

Quá đột ngột.

 

Cho dù có người xâm nhập thì lính gác bên ngoài cũng có cơ hội cảnh báo, để người bên trong có sự chuẩn bị.

 

Ngay cả khi không có thì theo lẽ thường, kẻ xâm nhập cũng không nên như cô, không hề che giấu mà đi vào.

 

Cô như vậy căn bản không giống kẻ xâm nhập, giống như đây là nhà của cô, cô chỉ về nhà mà thôi.

 

Nhưng phản ứng của hai người cũng rất nhanh, mặc dù trong nháy mắt đó có ngẩn người nhưng ý thức chiến đấu của cơ thể khiến họ nhanh chóng rút s.ú.n.g ra.

 

Chỉ tiếc là họ nhanh, Tống Lạc còn nhanh hơn.

 

Tống Lạc sở dĩ chọn cách ung dung đi vào, ngoài lý do “Không thể giải quyết được ngay.” thì còn một lý do nữa là lợi dụng khoảnh khắc ngẩn người theo bản năng của đối phương.

 

Cao thủ đối đầu, chênh lệch một giây, chính là chênh lệch giữa thắng và thua.

 

Trước khi hai người bóp cò s.ú.n.g vào cô, cô đã bóp cò s.ú.n.g đang cầm trên cả hai tay.

 

Hai viên đạn năng lượng hội tụ, giống như hai con đom đóm tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ, nhẹ nhàng bay đến trước mặt hai vệ sĩ, chui vào giữa trán của họ.

 

Hai người không còn cách nào bóp cò súng.

 

Nhiệt độ khủng khiếp của viên đạn hội tụ sau khi xâm nhập vào giữa trán của họ, lập tức thiêu rụi toàn bộ khu vực não của họ.

 

Trên mặt đất trải một tấm thảm dày, người đi trên đó, như bước trên mây.

 

Hai người lặng lẽ ngã xuống.

 

Ngược lại, vô tình giúp Tống Lạc một tay - không kinh động đến vệ sĩ đang canh giữ bên ngoài phòng ngủ trên lầu.

 

May mắn thật.

 

Ngón tay thiếu nữ xoay chuyển, nhét khẩu s.ú.n.g bên tay trái vào bao súng.

 

Nhưng vận may của cô chỉ kéo dài vài giây, ngay khi cô chuẩn bị lên lầu, tiêu diệt nốt vệ sĩ cuối cùng,

 

Dì Vu từ trong bếp đi ra.

 

Tống Lạc: “...”

 

Cô chuyển họng súng, lúc này cho dù cô có nhanh đến đâu, cũng không nhanh bằng tiếng hét của dì Vu.

 

Nhưng mà, dì Vu nhìn thấy vệ sĩ ngã trên mặt đất, vậy mà lại không hề hét lên.

 

Có thể được phái đến để phục vụ việc ăn ở của Ninh Tâm thì làm sao có thể là người phụ nữ bình thường?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-vao-truyen-mat-the-nu-phu-phao-hoi-chi-muon-lam-ca-man/chuong-324.html.]

Bà ta cũng là người chuyên nghiệp được đào tạo.

 

Nhận ra có chuyện, phản ứng đầu tiên của dì Vu tất nhiên là rút s.ú.n.g ra phòng thủ.

 

Nhưng may mắn vẫn nghiêng về phía Tống Lạc.

 

Cô vốn định giải quyết nhanh gọn, chỉ g.i.ế.c những kẻ cần giết, dì Vu cô không định giết.

 

Nhưng bà ta lại xuất hiện vào lúc này.

 

Tống Lạc đi đến trước mặt dì Vu, bà ta nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô, đồng tử đột nhiên co lại.

 

"... Là cô..."

 

Bà ta khó khăn thốt ra hai chữ cuối cùng trong cuộc đời, ánh mắt nhìn cô gái như thể nhìn thấy ma.

 

Rõ ràng đã tra toàn bộ tư liệu của cô, không có vấn đề gì, cũng không tìm thấy dấu vết làm giả.

 

Kỹ thuật viên của họ không thể nào sai được, cho dù là quân phản loạn làm thì chỉ cần là giả, nhất định có thể tra ra manh mối.

 

Rốt cuộc là quân phản loạn càng ngày càng lợi hại, hay là họ sơ suất ở đâu đó.

 

Dì Vu không cam lòng ngã xuống, ngay cả mắt cũng không nhắm lại.

 

Tống Lạc cúi mắt nhìn một cái rồi quay người lên lầu.

 

Hệ thống “Ái chà.” một tiếng: “Không ổn rồi, người trên lầu phát hiện không ổn rồi... Chết tiệt, quả nhiên là kinh nghiệm phong phú, đúng là lão cáo già.”

 

Chỉ thấy vệ sĩ cuối cùng kia rõ ràng không biết chuyện gì xảy ra ở dưới lầu nhưng có lẽ là trực giác kinh người giữa sự sống và cái chết, anh ta cảm nhận được nguy hiểm không ngừng áp sát mình, radar đang điên cuồng cảnh báo.

 

Vì vậy, anh ta lặng lẽ mở liên lạc nội bộ, phát hiện hai đồng đội không trả lời.

 

Lúc này không cần nghi ngờ, có thể xác định chắc chắn là có chuyện rồi.

 

Anh ta không kịp nghĩ đối phương đã xâm nhập vào đây không một tiếng động như thế nào, anh ta rất rõ tình hình hiện tại, gọi tiếp viện cũng vô dụng.

 

Đợi tiếp viện đến, bên này đã kết thúc từ lâu rồi.

 

Huống hồ lúc này không cho phép anh ta phân tâm chút nào.

 

Sau khi phát hiện có chuyện, anh ta lập tức phản ứng lại—

 

Thân thể di chuyển nhanh nhẹn, giống như thằn lằn bò tường, người đã lên trần hành lang, mượn góc tường chịu lực che giấu thân hình.

 

Nói cách khác, sau khi kẻ xâm nhập lên, nếu không ngẩng đầu nhìn lên thì sẽ không phát hiện ra anh ta.

 

Anh ta không kinh động đến Phong Hữu Lâm trong phòng ngủ.

 

Một là, lúc này đối phương đang hứng khởi, thuộc hạ rất rõ ràng lúc này quấy rầy cấp trên sẽ gặp phải hậu quả gì.

 

Thứ hai, lúc này kinh động đến Phong Hữu Lâm cũng vô dụng, anh ta là vệ sĩ thân cận, việc anh ta nên làm là chấm dứt mọi phiền phức, không để cấp trên biết và bất an. Nếu anh làm như vậy, chính là biểu hiện của sự vô năng.

 

Cuối cùng, anh ta tự tin vào thực lực của mình.

 

Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ đối phương ở ngoài sáng còn anh ta ở trong tối, đối phương là con mồi còn anh ta là thợ săn.

 

Anh ta sẽ không thua.

 

Vệ sĩ dựa vào kinh nghiệm suy đoán, số lượng kẻ xâm nhập sẽ không nhiều, nhiều nhất là hai người.

 

Nếu đông người thì sẽ không muốn lẻn vào, mà là trực tiếp xông vào.

 

Điều này chứng tỏ số lượng người của đối phương không chiếm ưu thế, mới dùng cách này.

 

Trực giác mách bảo anh ta, hẳn chỉ có một người.

 

Người đàn ông giống như một con rắn độc ẩn núp trong bóng tối, thân thể áp sát trần nhà, hơi thở đều đều, tốc độ đập của trái tim giảm xuống mức thấp nhất.

 

Anh ta chĩa họng s.ú.n.g vào cửa cầu thang.

 

Đối phương muốn lên, nhất định sẽ xuất hiện từ đó.

 

Hệ thống như thể mình đích thân trải nghiệm, không khỏi thúc giục phản diện lớn: “Nhanh chóng nhắn tin cho cô ấy, nói cho cô ấy biết đã bị phát hiện rồi, đối phương đang chờ cô ấy lộ mặt.”

 

Loading...