Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-10-23 15:28:10
Lượt xem: 234
Cô không tin Quý Từ Vô sẽ thành thật đưa hết nhưng chỉ cần trong đó có thứ cô muốn, cô lười so đo.
Hệ thống kinh ngạc nói: “Ký chủ, cô đoán đúng rồi! [Tinh linh không gian] có thể phân chia một phần không gian lưu trữ tràn đầy sức sống, cô là chủ nhân, còn có thể trực tiếp vào!”
So sánh với [Tiểu trình tạo thiên phú] và [Tinh linh không gian].
[May mắn tăng vọt] và [Tái sinh huyết nhục] thì có vẻ bình thường.
Năng lực của chúng dựa theo tên là có thể biết rõ.
Sau khi thiên phú bẩm sinh bị tước đoạt thành công, Quý Từ Vô không nói một lời trực tiếp biến mất.
Tống Lạc không để ý, cô vui vẻ tác động [Tinh linh không gian] vào không gian.
Gần như ngay lập tức, một khu vực trống trải trong không gian lưu trữ bốc lên sương mù lơ lửng, rõ ràng phân chia nó với các khu vực khác.
Giống như có một chú tiểu tinh linh vô hình chăm chỉ vẽ vòng tròn đánh dấu lãnh thổ.
Khu vực bị sương mù phân chia này rộng khoảng nghìn mét vuông, có thể cảm nhận rõ ràng tràn đầy sức sống.
Tống Lạc động một ý niệm.
Người trên ghế gỗ biến mất, cô bước vào khu vực này.
Qua lớp sương mù mờ ảo, có thể nhìn thấy bên ngoài sương mù là đủ loại đồ vật cô tùy tiện đặt— không gian quá lớn, cô lười dọn dẹp, chỗ này đặt một ít chỗ kia đặt một ít.
Cơ thể Tống Lạc không thể xuyên qua sương mù nhưng có thể điều khiển các vật phẩm rải rác vào không gian sương mù.
Cô nhìn quanh bốn phía xám xịt, hài lòng cong môi.
Mặc dù diện tích không lớn nhưng có một không gian tràn đầy sức sống mà cơ thể có thể vào bất cứ lúc nào, sau khi bố trí xong, bất kể ở đâu, đều có thể cung cấp cho cô một môi trường ngủ thoải mái và dễ chịu.
Nửa tháng thanh trừ người đại diện, phần lớn thời gian ngủ đều ở trong rừng sâu núi thẳm, cho dù có giường lớn mềm mại, cũng không khác gì cắm trại.
Hệ thống: “...”
Vì vậy, ký chủ của nó thông qua không gian của tên phản diện lớn có thể trồng trái cây, từ đó phát hiện ra anh có năng lực thiên phú có thể khiến không gian tràn đầy sức sống nên nảy sinh lý do muốn có được—--
Chỉ là muốn có một nơi có thể thoải mái ngủ bất cứ lúc nào và bất cứ nơi nào?!
Thương tên phản diện lớn nửa giây.
*
Tống Lạc chuyển cơ thể Tống Thác vào không gian sương mù, cô cau mày nhìn vào lỗ thủng lớn trên nửa người trên của anh ấy.
Cánh tay của tồn tại cấp cao kia gần như khiến eo bụng và n.g.ự.c của anh ấy biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại một chút viền miễn cưỡng chống đỡ.
Tống Lạc đã thử dùng dị năng hệ mộc để chữa lành.
Rõ ràng, nó không thể tác động lên cơ thể đã chết.
Tương tự, [Tái sinh huyết nhục] cũng không có tác dụng.
Năng lực này chỉ có thể dùng trên người cô, cô có thể đưa [Tái sinh huyết nhục] cho Tống Thác, nhưng cần anh ấy sống mới có thể có hiệu lực.
Tất cả các thiên phú bẩm sinh đều chỉ có thể tác động lên người sống.
Muốn hồi sinh Tống Thác, ngoài việc ngưng tụ ý thức của anh ấy, còn phải nghĩ cách khác để chữa lành cơ thể này.
Cô chán nản rũ hàng mi dài, sau đó rời khỏi không gian, trở về phòng ngủ trùm chăn ngủ.
Ngày hôm sau, cô tỉnh dậy trong tiếng gọi dịu dàng của mẹ Tống.
Mẹ Tổng trìu mến nhìn đứa con gái bé bỏng trong chăn, dường như nhìn mãi không đủ.
Tống Lạc mở mắt, nhìn thấy có người ngồi bên giường, lông mày cô khẽ nhíu lại không dễ nhận ra.
Mẹ Tống ngẩn ra.
Vì ánh mắt có chút xa lạ của con gái vừa rồi.
Bà ấy không nghĩ nhiều, nhẹ giọng nói: “Đói rồi phải không, mẹ gói sủi cảo con thích ăn đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-vao-truyen-mat-the-nu-phu-phao-hoi-chi-muon-lam-ca-man/chuong-201.html.]
Tống Lạc đã để không ít nguyên liệu vào bếp: bột mì, gạo, giăm bông, đồ hộp, rau củ, v.V...
Còn có nồi niêu xoong chảo, cùng các loại gia vị như dầu, muối, nước tương, v.v...
Mẹ Tống dậy từ sáng sớm để bận rộn, ba Tống ở bên cạnh giúp đỡ.
Lạc Lạc thích ăn sủi cảo bà ấy gói, mặc dù nguyên liệu không phong phú như trước nhưng cũng đủ để bà ấy trổ tài.
Nguyệt
Tống Lạc thu dọn một chút rồi cùng mẹ Tống xuống lầu.
Ba Tống đang ở cửa trò chuyện với ông Biên vừa chạy bộ về.
Nghe thấy tiếng động, ba Tống quay đầu nhìn thấy vợ và con gái, cười mời ông Biên vào ăn sáng.
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa.” Ông Biên cười ha ha đi thẳng vào cửa.
“Lạc Lạc, đây là chú Biên của con.” Ba Tống nói.
Tống Lạc ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào chú Biên."
“Tốt, tốt, tốt.” Ông Biên vui mừng nhìn Tống Lạc: “Nhìn thấy cả nhà bình an vô sự, cuối cùng tôi cũng có thể yên tâm rồi.”
Sau một hồi hàn huyên, ông Biên giả vờ vô tình nhìn quanh bốn phía, không thấy bóng dáng Quý Từ Vô.
Tối qua ba Tống mẹ Tống vừa rời đi không lâu, ông Biên đã nhận được tin báo của Biên Lập Nam, hai cha con gặp nhau tại văn phòng Lôi Thâm.
Ông Biên trước đây cũng là nhân vật cấp lãnh đạo, lập tức nhận ra có chuyện quan trọng xảy ra.
Nhưng không ngờ lại liên quan đến cô con gái út bình an trở về của nhà họ Tống.
Ông chỉ biết Tống Lạc bình an trở về, cả nhà được một nhân vật lớn sắp xếp ở biệt thự số 10, nhân vật lớn đó là người mà ngay cả con trai ông ấy cũng phải cẩn thận đối xử.
Khi biết được cái gọi là nhân vật lớn đó là Quý Từ Vô đứng đầu bảng truy nã của căn cứ, ông Biên lo lắng.
Vừa lo cho nhà họ Tống, vừa lo cho căn cứ.
Ông ấy có quan hệ tốt với nhà họ Tống, lại nhiều lần giúp đỡ nhà họ Tống, có thể có nhiều lý do để đến biệt thự số 10.
Đội tuần tra chỉ có thể tuần tra bên ngoài, hoàn toàn không biết tình hình bên trong, chỉ có ông Biên là thích hợp nhất để quan sát gần.
Điều này rất nguy hiểm.
Lỡ chọc giận Quý Từ Vô thì...
Biên Lập Nam dù trong lòng không muốn để ba mình mạo hiểm nhưng vì căn cứ, anh ta phải đưa ra lựa chọn.
Ông Biên trách mắng anh ta.
Một ông già nửa thân chôn dưới đất như ông ấy, vẫn có thể phát huy một số tác dụng, cũng không uổng công sống lâu như vậy.
Ông Biên dự định ngày hôm sau sẽ trực tiếp tìm thời gian đến thăm.
Ông ấy cũng đã rất lâu không gặp cô bé Lạc Lạc đó, cô bé còn sống, là chuyện đáng mừng.
Nhưng không biết cô bé có quan hệ gì với Quý Từ Vô.
Đây là một nhân vật nguy hiểm, phải nhắc nhở cô bé, ông ấy nghĩ như vậy.
Không ngờ chạy bộ xong Tống Tất Thắng liền mời ông ấy về nhà ăn sáng, đúng ý ông ấy.
Chỉ là mãi không thấy Quý Từ Vô.
Ông Biên cân nhắc rồi thận trọng hỏi: “Lão Tống, vị tiên sinh họ Quý kia đâu rồi?"
Ba Tống ngơ ngác hỏi lại: “Ai cơ?”
Hai giây sau như hiểu ra, ông ấy nói rất tự nhiên: “Ông nói Tiểu Quý à, cậu ấy đi rồi.”
“Đi rồi?!” Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của ông Biên, ông ấy có chút ngơ ngác: “Cậu ấy đi đâu rồi?”
“Có lẽ rời khỏi căn cứ rồi.” Tống Lạc tiếp lời, ám chỉ nói: “Chân mọc trên người anh ta, anh ta muốn đi đâu thì đi.”