Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn - Chương 109

Cập nhật lúc: 2024-10-19 18:48:25
Lượt xem: 333

Tống Lạc hơi nhướng mày: “Đó cũng là một cách không tệ.”

 

...

 

Đôi đồng tử không phải của con người của Quý Từ Vô tràn ngập sát ý lạnh lẽo kinh người.

 

Cổ sát ý này khi chú ý đến con d.a.o bổ dưa hấu dài, sáng loáng trong tay Cố Thanh Xuyên thì khựng lại trong chốc lát.

 

“Người của cô ở trong không gian của tôi.”

 

Đôi môi trắng bệch không chút huyết sắc của anh hơi mở, giọng khàn khàn từ trong cổ họng phát ra.

 

“!”

 

Cố Thanh Xuyên giật mình, anh ta và Đầu trọc kinh ngạc nhìn nhau.

 

Văn Thăng nói Quý Từ Vô là hệ gió cấp S, bây giờ chính anh lại nói anh có “Không gian."

 

Người này là dị năng hệ kép???

 

Họ nhìn Văn Thăng nhưng thấy anh ta cúi đầu, có vẻ cũng rất kinh ngạc.

 

Nhưng không ngờ Văn Thăng đang tức giận.

 

Anh ta biết Tống Lạc là dị năng hệ kép.

 

Không ngờ Quý Từ Vô cũng vậy, hệ gió và hệ không gian đều là hệ đặc biệt.

 

So với chính mình chỉ có một hệ tinh thần.

 

Điều này khiến Văn Thăng nảy sinh tâm lý không cam lòng rằng tại sao mình chỉ có một dị năng.

 

Lúc này, Trần Hựu Song hiểu được tình hình nên nghi ngờ hỏi: “Không gian có thể chứa người sống không?"

 

“Ký chủ, đầu bếp của cô sợ là không còn rồi QAQ.” Giọng Trần Hựu Song và giọng hệ thống gần như vang lên cùng lúc.

 

Hệ thống nghe thấy kẻ phản diện lớn nói Hồ Linh Linh ở trong không gian của anh, lập tức khựng lại.

 

Ai cũng biết, không gian không thể chứa người sống.

 

Không phải là Hồ Linh Linh đã c.h.ế.t rồi chứ?

 

Hệ thống lập tức tê liệt.

 

Nó nhìn thấy sát ý của ký chủ tăng lên đến đỉnh điểm trong nháy mắt.

 

Quý Từ Vô đạt được mục đích.

 

Tất nhiên là anh cố ý nói như vậy.

 

Nếu không phải con d.a.o bổ dưa hấu trong tay Cố Thanh Xuyên quá mức chướng mắt, anh sẽ kéo dài thời gian, thưởng thức cho thật kỹ.

 

Anh như thể không thở được, dừng lại hẳn mấy giây, thách thức giới hạn của Tống Lạc, đến phút cuối mới khàn giọng nói: “Không chết."

 

Trái tim nhỏ bé treo cao của hệ thống rơi trở lại chỗ cũ.

 

Cuối cùng nó cũng hiểu tại sao ký chủ lại ghét kẻ phản diện lớn như vậy.

 

Anh cũng không hề kém cạnh trong việc kéo thù hận.

 

Nó có thể nhìn ra anh cố ý.

 

Ký chủ thông minh như vậy, sao có thể không nhìn ra?

 

“Tôi bị thương quá nặng, không thể lấy đồ từ trong không gian ra được.” Quý Từ Vô nhìn chằm chằm Tống Lạc: “Cho tôi một chút năng lượng.”

 

Tống Lạc cười hiền lành: “Được thôi."

 

“Nhưng mà tính tình tôi rất không kiên nhẫn, mức độ nghe lời của anh sẽ quyết định đãi ngộ của anh."

 

Đôi mắt đẹp của cô gái cong cong,

 

dịu dàng nói với anh:

 

“Tôi có nuôi một con bạch tuộc mắt điên, dạo này nó đang trong thời kỳ động dục, không kén đối tượng, là người hay quái vật đối với nó đều không có gì khác biệt.”

 

Quý Từ Vô: “...”

 

Lần đầu tiên trong đời nảy sinh ý định cùng chết.

 

Hít...

 

Những người xung quanh đều nghe ra ý tứ sâu xa của Tống Lạc.

 

Nếu đối phương dám giở trò, không chỉ biến anh thành thái giám, còn ném anh cho con bạch tuộc mắt điên đang trong thời kỳ động dục.

 

Không ai có thể bình tĩnh trước lời đe dọa như vậy.

 

Kể cả kẻ phản diện lớn cũng không được.

 

Một lúc sau, Quý Từ Vô nhận được một chút năng lượng từ Tống Lạc, anh chuyển hóa thành năng lượng hệ không gian, từ trong không gian lấy ra quả bóng giải tỏa căng thẳng mà Hồ Linh Linh biến thành.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-vao-truyen-mat-the-nu-phu-phao-hoi-chi-muon-lam-ca-man/chuong-109.html.]

“Cởi trói cho tôi.” Anh nói: “Tôi cần sử dụng năng lực để cô ấy trở lại hình dạng con người.”

 

Tống Lạc cầm quả bóng giải tỏa căng thẳng.

 

Thật sự cảm ứng được hơi thở của Hồ Linh Linh từ trong đó.

 

Hệ thống: “Trước đây cô biến nhỏ, kẻ phản diện lớn có lẽ đã sử dụng năng lực này."

 

Nó cảm thấy ký chủ không hề tức giận.

 

Ngược lại, có vẻ còn rất vui.

 

Trong lúc không hiểu, nó nghe cô nói: “Năng lực này khá thú vị.”

 

Hệ thống: “...”

 

Nó biết ngay.

 

Quả nhiên-

 

“Không cần.” Tống Lạc nhìn xuống Quý Từ Vô đang chật vật đến mức không còn chút khí chất của kẻ phản diện lớn nào: “Giao năng lực của anh cho tôi là được.”

 

Trong ánh mắt đờ đẫn của mọi người xung quanh, Tống Lạc giẫm một chân lên n.g.ự.c kẻ phản diện lớn, phát động năng lực [Cướp đoạt thiên phú], cười tươi như hoa với Quý Từ Vô: “Nhanh lên.”

 

Chỉ cần đối phương tự nguyện hiến tặng thiên phú bẩm sinh, [Cướp đoạt thiên phú] có thể vận hành thành công mà không phải trả bất kỳ giá nào.

 

Quý Từ Vô: “...”

 

Nhìn nhau với Tống Lạc vài giây.

 

Cuối cùng Quý Từ Vô từ bỏ [Thất thập nhị biến du thiên hạ].

 

...

 

Sau khi Hồ Linh Linh biến thành quả bóng giải tỏa căng thẳng, mặc dù bị Quý Từ Vô bóp đến đau đớn dữ dội, cảm thấy cơ thể sắp nổ tung.

 

Nhưng do bị Văn Thăng xâm nhập, ý thức bị tổn thương, cuối cùng không chịu đựng được nữa, ngủ thiếp đi một cách dứt khoát.

 

Cho đến khi lại tỉnh dậy trong cơn đau dữ dội - tất nhiên là do Quý Từ Vô làm.

 

Anh không tìm thấy Tống Lạc ở thành phố M.

 

Hồ Linh Linh không biết anh dùng cách gì nhưng có thể xác nhận 100% rằng Lạc Thần không ở thành phố M.

 

Dù sao thì sau một trải nghiệm không mấy tốt đẹp, cô ấy lại bị ném vào “Phòng tối”, biết rằng anh đã đến thành phố biển tìm Lạc Thần.

 

Lạc Thần ngàn vạn lần đừng có chuyện gì...

 

Ý thức của cô ấy mang theo suy nghĩ này hoàn toàn chìm vào bóng tối.

 

Tỉnh dậy trong trạng thái mơ mơ màng màng, não của Hồ Linh Linh vẫn đang trong tình trạng vừa khởi động nhưng chưa hoạt động.

 

Vài giây sau, ý thức bắt đầu từ từ trở lại.

 

“Mình c.h.ế.t rồi sao?” Cô ngây ngốc nhìn khuôn mặt quen thuộc gần trong gang tấc.

 

Cảm giác bị bóp ở má truyền đến, giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu: “Người của tôi, muốn c.h.ế.t không dễ đâu.”

 

Hồ Linh Linh: "!!!"

 

Đôi mắt cô ấy ngày càng sáng, đột nhiên mở to, lắp bắp nói: “Lạc, Lạc Thần?"

 

Tống Lạc cau mày: “Không được khóc."

 

Hồ Linh Linh làm sao nhịn được, hốc mắt lập tức đỏ hoe.

 

Cô ấy có quá nhiều điều muốn nói, cuối cùng chỉ đành nhịn lại, vừa cười vừa nghẹn ngào nói: “Thật tốt quá, cậu không sao."

 

Tống Lạc nhàn nhạt nói: “Tôi có thể

 

có chuyện gì."

 

“Cậu bị thương rồi!” Hồ Linh Linh nhìn thấy ngón tay băng bó của cô, kinh hô.

Nguyệt

 

Không quan tâm đến sự khó chịu trên người mình, cô ấy vội vàng cầm lấy bàn tay bị thương của Tống Lạc, năng lực chữa lành hệ mộc truyền vào.

 

Cảnh tượng này khiến ánh mắt Văn Thăng càng thêm u ám.

 

Quả nhiên, Tống Lạc không hề phòng bị trước mặt Hồ Linh Linh.

 

Nếu không phải Quý Từ Vô phá đám, bây giờ người thân mật với Tống Lạc như vậy chính là anh ta.

 

Cũng như...

 

Anh ta đã bỏ qua một điểm rất quan trọng.

 

Khi bị Quý Từ Vô xé nát ý thức, Văn Thăng đương nhiên cho rằng ý thức của Hồ Linh Linh cũng bị xé nát.

 

Anh ta còn không chịu nổi, Hồ Linh Linh có thể chịu nổi sao?

 

Hồ Linh Linh đang sống khoẻ mạnh lành lặn như vậy chính là một cái tát thẳng vào mặt anh ta.

 

Anh ta không thể xác định được Hồ Linh Linh có nói với Tống Lạc chuyện cô ấy bị xâm nhập hay không.

Loading...