Hay là nhờ ai đó trả giúp , dỗ ngọt bố trả ?
Trong đây, tiền nhất ai ngoài Kỷ Bắc Đình.
Lâm Gia Duệ thà c.h.ế.t cũng mở miệng mượn tiền .
Cả Giang Thành ai chẳng nhà họ Lâm và nhà họ Kỷ là đối thủ cạnh tranh, bao giờ hòa thuận.
Mượn tiền các nam khách mời khác thì càng mất mặt hơn.
Ánh mắt cầu cứu của Lâm Gia Duệ bất giác hướng về Tô Vi Nhi.
Tô Vi Nhi bỗng cảm thấy lạnh sống lưng.
Tên định biến thành “ chịu thiệt” đấy chứ?
003: “Vui lòng thành nhiệm vụ thanh toán giúp Lâm Gia Duệ hai mươi vạn. Nhiệm vụ thành sẽ tăng thiện cảm của khán giả thêm 5%. Thất bại sẽ trừ 20% giá trị yêu thích từ Lâm Gia Duệ.”
Tô Vi Nhi: “……”
Cô nghĩ y như .
Hai mươi vạn với cô chỉ là giá của một chiếc túi Hermès.
tiêu tiền để mua túi cho và tiêu tiền giúp khác là hai chuyện khác.
Thôi thì coi như vì bản , dù chỉ là tăng 5% thiện cảm cũng đáng.
Chưa đợi Lâm Gia Duệ mở miệng, Tô Vi Nhi giải vây: “Gia Duệ, lẽ hệ thống ngân hàng gặp . Để em thanh toán giúp nhé.”
Nói , cô lấy thẻ từ túi, nhanh chóng thanh toán giúp Lâm Gia Duệ hai mươi vạn.
“Bíp—Thanh toán thành công.”
Xem máy POS vấn đề, chỉ là Lâm Gia Duệ thật sự còn tiền.
“Vi Nhi…” Ánh mắt của Lâm Gia Duệ cô thêm vài phần dịu dàng, “Cảm ơn em.”
Khoảnh khắc quan trọng, chỉ Vi Nhi mới là hiểu chuyện.
Thiện cảm từ khán giả dành cho Tô Vi Nhi quả thật tăng lên.
đa vẫn là những vốn là fan của cô.
[Vi Vi của chúng đúng là hào phóng, quẹt là quẹt ngay.]
[ thế, hai mươi vạn chứ ít .]
[Vi Vi thật bụng!]
Còn ý kiến từ khán giả trung lập thì ngược .
[Chỉ là cho Lâm Gia Duệ mượn tiền, chứ tặng , gì để khen ?]
[Nếu tiền như thế, đây từ thiện nhiều hơn ở trại trẻ mồ côi?]
[Làm màu mặt khách mời thì giỏi lắm.]
Tô Vi Nhi mỉm khi cất thẻ, nhưng trái tim cô thì ngừng run rẩy.
Hai mươi vạn… một chiếc túi Hermès da cá sấu cứ thế …
“Đi thôi, đến giờ ăn ,” Ngô Tu Nhiên gọi , “Tới nhà hàng Michelin mà chị Vãn Vãn .”
Nắm tay của Tô Vi Nhi khẽ siết .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-nu-phu-phao-hoi-toi-noi-tieng-nho-show-hen-ho/chap-251.html.]
Không ngoài dự đoán, bữa ăn cũng cần cô thanh toán Lâm Gia Duệ chứ gì!
Tên đàn ông ngày càng khiến …
...chán ghét!
Tô Vi Nhi theo bóng lưng của Lâm Gia Duệ, ánh mắt ngay lập tức trở nên lạnh lùng, đầy u ám.
Giang Vãn Vãn bất ngờ bước tới, trêu chọc: “Ồ, Tô Vi Nhi, tâm trạng cô ? Sao ánh mắt sắc lạnh thế?”
Tô Vi Nhi lập tức thu vẻ mặt, bằng nụ dịu dàng thường ngày: “Không , chắc cô nhầm . Nghĩ đến chuyện sắp ăn ở nhà hàng Michelin, còn vui hết đây .”
Giang Vãn Vãn khúc khích, : “Chẳng lẽ còn trẻ mà mắt kém thế ? Để xem đoạn phát sóng .” Nói xong, cô nhanh nhẹn chạy lên , giữ một cách với Tô Vi Nhi.
[Mạng chậm mất vài giây, nhưng kịp bắt ánh mắt lạnh lẽo của Tô Vi Nhi.]
[Nhìn ánh mắt đó, rõ ràng là cô ghét Lâm Gia Duệ.]
[Hai mươi vạn cơ mà, tâm trạng tệ cũng dễ hiểu thôi.]
[ họ là "tình yêu hai chiều" ? Hy sinh vì tình yêu thì gì sai ?]
[Bạn sống ở ? Tình yêu hai chiều gì chứ? Tô Vi Nhi nổi tiếng là "vua biển Đông", Lâm Gia Duệ chẳng qua chỉ là một "con cá nhỏ" trong hồ của cô mà thôi.]
Rời khỏi thẩm mỹ viện, cả nhóm đúng giờ ăn trưa.
Mọi cùng đến nhà hàng Michelin mà Giang Vãn Vãn đề xuất từ .
Trước đó, để tìm món ăn độc đáo, Giang Vãn Vãn nghiên cứu kỹ lưỡng các bài về đặc sản ẩm thực tại Ba Thành mạng.
Cô phát hiện một nhà hàng Michelin ba , nổi tiếng từ lâu và luôn nhận đ.á.n.h giá cao.
Quan trọng hơn cả là giá đắt. Bình thường, cô nỡ đến đây.
Lần , cô cuối cùng cũng tìm cơ hội "vặt lông cừu".
Không lát nữa, Lâm Gia Duệ Tô Vi Nhi sẽ trở thành " chịu thiệt".
bất kể là ai thanh toán, cô cũng sẽ nương tay!
Dù là giờ cao điểm, nhưng vì nhà hàng Michelin chủ yếu phục vụ giới thượng lưu nên lượng khách quá đông.
Khi bước , họ chỉ thấy vài bàn khách lẻ tẻ đang dùng bữa.
Nhân viên phục vụ thấy nhóm đông liền dẫn họ đến một bàn dài cạnh cửa sổ.
“Quý khách thể xem qua thực đơn .”
Tô Vi Nhi hỏi: “Anh món nào đặc biệt gợi ý ?”
Cô dự định sẽ chỉ dẫn gọi theo lời gợi ý của nhân viên để tiết kiệm chi phí nhất thể.
Nhân viên định giới thiệu thì Giang Vãn Vãn cắt lời: “Không cần giới thiệu , cho chúng mỗi món trong thực đơn một phần.”
“Gì ạ? À… , nhưng mà…” Nhân viên ngập ngừng, hiển nhiên từng gặp khách hàng nào xa hoa đến .
Dù nhóm đông , nhưng gọi bộ món ăn thì chắc chắn thể ăn hết.
Như thể suy nghĩ của nhân viên, Giang Vãn Vãn thản nhiên bổ sung: “Không , ăn hết thì mang về.”
“Vâng, thưa cô. Xin đợi một chút, sẽ bếp gọi món ngay.”
Tô Vi Nhi: “……”
Lâm Gia Duệ: “……”
Nhìn vẻ mặt nhợt nhạt của Tô Vi Nhi, Giang Vãn Vãn giả vờ ngại ngùng, giọng điệu đầy đáng thương: “Vi Nhi, gọi nhiều quá ? Như thế liệu cô tốn kém quá nhỉ… cố ý . Cô đấy, thích đồ ăn ngon mà…”