Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Với Cha Của Vai Ác HE Rồi - Chương 71
Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:50:47
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngụy Triết run rẩy một chút, cúi đầu đứa trẻ trong lòng. Đứa bé khóe mắt còn đọng nước mắt, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt, dường như làn da non nớt trở nên mỏng như cánh ve, ửng lên màu máu. Cậu bé nức nở, cơ thể thi thoảng run nhẹ.
“Bác sĩ! Bác sĩ!” Ngụy Triết sốt sắng, “Sao nó cứ giật giật thế ?”
Vị bác sĩ trẻ đối diện quá quen với cảnh : “Không ít trẻ con sốt cao đều sẽ run rẩy. Đến bệnh viện sẽ truyền nước. Không .” Nói , Ngụy Triết với vẻ mặt kỳ lạ, “Thằng bé lớn thế , chắc cũng sốt vài chứ? Sao chút kinh nghiệm nào ?” Vừa dứt lời, hiểu , lắc đầu khinh bỉ , “Lại là một ông bố khoán trắng việc!”
Ngụy Triết với vẻ mặt như táo bón: …
Anh vô tội …
Bàn tay nhỏ của Ngụy Mộ Ngôn vẫn mềm mại nắm chặt vạt áo Ngụy Triết, buông cho đến khi xuống xe cứu thương.
Người , khi trẻ con ốm, chúng sẽ mạnh dạn những điều thầm kín mà chúng khao khát nhất nhưng dám mong cầu, xem đó như một ảo giác một giấc mơ.
Ngụy Mộ Ngôn từ nhỏ bố. Mặc dù cho bố vứt bỏ từ sớm, nhưng giờ mới năm tuổi, hiểu thế nào là hận. Người danh nghĩa thì đ.á.n.h đập mắng chửi, khiến khao khát về bố trong lớn hơn nhiều so với tình yêu dành cho .
Ngụy Mộ Ngôn trong cơn sốt coi Ngụy Triết như bố trong tưởng tượng của .
Trong bệnh viện, Ngụy Triết bế Ngụy Mộ Ngôn chạy ngược chạy xuôi, hết khám bệnh, xét nghiệm, lấy thuốc, cuối cùng nửa tiếng, Ngụy Mộ Ngôn cũng truyền dịch.
Cậu bé sốt cao tới 39.6 độ.
Bên ngoài phòng cấp cứu, bé lịm trong vòng tay Ngụy Triết, kim truyền nước cắm trán, bất động.
Đây là một bệnh viện đa khoa, bên trong phòng cấp cứu ồn ào náo nhiệt, bên ngoài, mấy hàng ghế, đủ loại . Trong đó một bé trông như học sinh cấp ba, trán đầy m.á.u băng gạc che nhưng nhất quyết chịu gặp bác sĩ. Một phụ nữ trông như giáo viên bên cạnh lo lắng tức giận, ngừng gọi điện cho phụ bé, nhưng hai cuộc gọi đều ai bắt máy.
Ngụy Triết bé đó, nghĩ đến Trần Mặc. Mười một năm , và Trần Mặc cũng chỉ là học sinh 16 tuổi. Anh cõng Trần Mặc với cánh tay đầy m.á.u phòng cấp cứu, Trần Mặc đưa phòng phẫu thuật để khâu vết thương, còn ở đây lo lắng chờ đợi. Giây phút đó, dường như cảnh tượng năm xưa đang hiện mắt.
Nghĩ đến Trần Mặc, nghĩ đến thái độ của đối với đứa trẻ . Trần Mặc lo lắng cho Ngụy Mộ Ngôn, dù .
Ngụy Triết rõ, Trần Mặc dù bình tĩnh thể tiễn Ngụy Mộ Ngôn , thậm chí còn chủ động lên mạng tìm cha nuôi cho bé, nhưng thật trong lòng vẫn giữ Ngụy Mộ Ngôn . Trần Mặc yên tâm! Cậu sợ sức mạnh của cốt truyện quá lớn, nếu giữ Ngụy Mộ Ngôn bên , bé thể bất cứ lúc nào gặp một kẻ , hủy hoại cả cuộc đời.
Trần Mặc nhượng bộ vì , và thấy buồn.
Ngụy Triết khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngụy Mộ Ngôn đang nhăn nhúm vì khó chịu trong cơn sốt, tự hỏi lòng rằng liệu thật sự vui ?
Ngụy Triết một tay đỡ lưng Ngụy Mộ Ngôn siết chặt, một tay xoa trán bé, ngửa tựa lưng ghế, nhắm mắt .
Trong lòng đột nhiên chút hụt hẫng. Tiếng “bố” yếu ớt của Ngụy Mộ Ngôn cứ văng vẳng bên tai. Đứa trẻ gần như lớn lên như một đứa trẻ mồ côi, , trẻ mồ côi còn sống hơn bé . Ít nhất trẻ mồ côi ở khu phúc lợi sự giám sát của nhà nước sẽ ngược đãi, nhưng bé còn nhỏ đ.á.n.h đập, mắng chửi, còn những công việc nhà mà một đứa trẻ ở tuổi thể . Cậu bé thật quá đáng thương!
“…” Ngụy Triết băn khoăn.
Khi về đến nhà từ bệnh viện, là bốn giờ chiều. Ngụy Mộ Ngôn hạ sốt. bác sĩ , đây là sốt do virus, nếu nửa đêm sốt thì đừng hoảng sợ, bình thường.
Nhìn năm sáu hộp t.h.u.ố.c mà bác sĩ kê, Ngụy Triết đau đầu vô cùng.
Nữ bác sĩ khám cho Ngụy Mộ Ngôn trách nhiệm. Bà thấy vẻ mặt thôi của Ngụy Triết liền từng chăm sóc trẻ con, mặc dù cũng khinh bỉ là “kiểu bố khoán trắng việc”, nhưng chính vì thế, bà nghiêm túc chỉ dạy Ngụy Triết cách cho thuốc, cách chăm sóc Ngụy Mộ Ngôn.
Ngụy Mộ Ngôn mở to đôi mắt to tròn như nai con, sofa, Ngụy Triết lấy thuốc, pha thuốc, bên cạnh bé, múc một thìa thuốc, nhẹ nhàng thổi nguội, đưa đến miệng bé.
Ngụy Mộ Ngôn ngoan ngoãn, uống hết t.h.u.ố.c một .
Ngụy Triết thở phào nhẹ nhõm. Vị nữ bác sĩ , những đứa trẻ chịu uống thuốc, bế chặt trong lòng đổ t.h.u.ố.c . So thì, Ngụy Mộ Ngôn quả thực là thiên thần.
Ngụy Triết nghĩ ngợi, gượng gạo : “Ngoan lắm, uống hết t.h.u.ố.c xong, chú mua kẹo cho con.” Nói xong, khóe miệng co giật. Tại cùng một câu , nếu Trần Mặc thì trông giống một chú hiền lành, còn thì như một con quỷ lớn sẵn sàng cầm d.a.o băm đứa trẻ ăn thịt?
Quả nhiên, Ngụy Mộ Ngôn khẽ run rẩy, rụt rè cúi đầu, dám Ngụy Triết dù chỉ một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-toi-voi-cha-cua-vai-ac-he-roi-zfky/chuong-71.html.]
Ngụy Triết bực bội, dùng thìa quấy quấy mấy cái trong chén.
Lúc , Trần Mặc trở về. Cậu thấy hộp t.h.u.ố.c bàn và chiếc chén nhỏ trong tay Ngụy Triết.
“Sao ?” Trần Mặc lo lắng đến mức còn kịp cởi giày chạy đến.
“Sốt.” Ngụy Triết cáu kỉnh . Anh đang bực vì vô cớ dọa đứa trẻ . Đương nhiên, cũng bực luôn cả thằng nhóc . Lúc nó còn nắm chặt quần áo gọi “bố” ? Giờ thì thế !
Một đứa trẻ năm tuổi mà đổi thất thường như , hừ!
“Sốt?!” Trần Mặc trừng lớn mắt.
Ngụy Triết dậy, nhét chiếc chén nhỏ tay Trần Mặc: “Đâu của .”
Trần Mặc nghẹn lời, một lát : “Em là của .” Cậu vốn định thêm vài câu, nhưng thấy vẻ mặt vui của Ngụy Triết, liền nghĩ Ngụy Triết chắc chắn Ngụy Mộ Ngôn phiền, vì trẻ con ốm là phiền phức nhất. Cậu lập tức im lặng, sang cho Ngụy Mộ Ngôn uống thuốc.
Sau đó, đến tối, như lời bác sĩ , Ngụy Mộ Ngôn sốt. Bất đắc dĩ, hai bế bé lên giường của họ. Ngụy Mộ Ngôn cả đêm nức nở thút thít, khó chịu gặp ác mộng.
Trần Mặc đùa Ngụy Triết, rằng đây viện trưởng kể, đứa trẻ vứt bỏ lâu như mà cơ thể vấn đề gì, hóa là đợi chúng đây !
Ngụy Triết ngạc nhiên sự bình tĩnh của Trần Mặc.
Trần Mặc quen với việc em gái động một chút là sốt ba bốn ngày mới hạ, nên kinh nghiệm.
Khi Ngụy Triết nghĩ thầm rằng thảo nào Trần Mặc cách đối phó với trẻ con như , thì Trần Mặc thở dài : “Nói là sốt do virus, nhưng thực là do cuộc sống đổi quá lớn, tâm lý chịu nổi dẫn đến. Ban đầu nó vẫn luôn kìm nén, đến chỗ chúng lẽ là cảm thấy gia đình, tinh thần buông lỏng nên bùng phát thôi.”
“…” Đèn đầu giường tắt, Ngụy Triết Trần Mặc.
Ngụy Mộ Ngôn ngủ giữa họ, mắt nhắm chặt, ngủ yên giấc, thi thoảng cựa , mặt còn vương nước mắt.
“Sao ?” Trần Mặc thấy Ngụy Triết thôi.
Ngụy Triết ho nhẹ hai tiếng, hỏi: “Em còn tiễn nó ?”
Trần Mặc kỳ lạ : “Không tiễn nó ?”
Ngụy Triết im lặng.
Trần Mặc nhẹ nhàng vỗ lưng Ngụy Mộ Ngôn, cố bé ngủ yên hơn. Cậu Ngụy Triết: “Mặc dù em giữ nó , nhưng thích thì em sẽ ép. Anh mới là em yêu nhất.”
Ngụy Triết Trần Mặc, đôi mắt chớp, khóe miệng cong lên: “Em cũng là yêu nhất.”
“Ừm ừm.” Mặt Trần Mặc đỏ bừng. Mặc dù tỏ tình với nhiều , vẫn cảm thấy ngượng.
Mà cũng , đứa trẻ đang giữa họ, còn đang sốt, họ chuyện yêu đương như nhỉ?
Trong lúc Trần Mặc suy nghĩ miên man, Ngụy Triết đột nhiên một tay đặt lên tay , nghiêm túc : “Chúng vẫn nên giữ nó !”
“Hả?” Trần Mặc ngây .
“Anh nghĩ là…” Ngụy Triết chút hổ, cố gắng tìm từ, “Nếu chúng tiễn nó , thằng nhóc chắc chắn sẽ nghĩ chúng vứt bỏ nó, nó sẽ , ‘Nếu con, tại đón con từ khu phúc lợi ?’ Anh đoán, cú sốc với nó sẽ lớn, khi cần kẻ nào xuất hiện, nó cũng sẽ tự hắc hóa, lớn lên sẽ tìm chúng để trả thù.”
Trần Mặc ngẩn , nhất thời phản ứng kịp. Cậu thể trách , dù Ngụy Triết đổi quá nhanh. Mới ba ngày khi đón Ngụy Mộ Ngôn về, còn kiên quyết tiễn bé ! Ba ngày trôi qua, tuy thể hiện rõ là thích đứa trẻ, nhưng cũng chẳng thấy tương tác gì với nó!
“Thì …” Trần Mặc một lúc lâu mới hồn, vẻ mặt ngạc nhiên, “Anh là một kẻ ngoài lạnh trong nóng ?”
Ngụy Triết: “…”
Anh dậy, vượt qua Ngụy Mộ Ngôn, c.ắ.n mạnh lên môi Trần Mặc: “Lão t.ử sẽ cho em thế nào là ngoài lạnh trong nóng!”