Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Với Cha Của Vai Ác HE Rồi - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-11-15 14:50:28
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Mặc nắm lấy tay Ngụy Triết, dùng sức kéo, khiến loạng choạng xổm xuống bên cạnh . Tiếp đó, Trần Mặc khoác tay qua cổ Ngụy Triết, vai kề vai, mỉm với Ngụy Mộ Ngôn đang sốc: “Chú đang đùa với con đấy!” Vừa , liếc xéo Ngụy Triết, ý bảo mau giải thích rõ ràng với Ngụy Mộ Ngôn.

Bị Trần Mặc ép buộc, Ngụy Triết: “…”

Cuối cùng, Ngụy Mộ Ngôn đưa đến văn phòng viện trưởng.

Tại đó, Trần Mặc và Ngụy Triết thành thủ tục nhận nuôi. Trong lúc thủ tục, ánh mắt của viện trưởng ngừng đảo qua giữa Ngụy Triết và Ngụy Mộ Ngôn, đó nở một nụ đầy ẩn ý: “Thì là thế.”

Gân xanh mu bàn tay Ngụy Triết nổi lên, lúc ký tên, dùng hết sức lực để kìm chế bản , cho phép lật bàn nổi giận. Khi khỏi cổng lớn và lên xe, thấy Trần Mặc cạnh mà chạy ghế để lấy kẹo dỗ dành thằng nhóc , Ngụy Triết càng tức giận hơn, chỉ xách thằng nhóc đó lên và ném ngoài cửa sổ.

Buổi trưa họ trở về căn hộ tạm thời ở Kinh Thị. Ngụy Mộ Ngôn còn nhỏ, ăn cơm xong liền sofa ngủ . Lúc , Ngụy Triết chặn Trần Mặc ở cửa phòng tắm, mặt mày cau : “ Anh đổi ý , chúng thể nhận nuôi nó. Cái cớ đặt nó mắt mới ngăn nó trở thành , em đừng dùng nữa. Em thằng nhóc đó , cạnh y như một cặp búp bê Matryoshka một lớn một nhỏ. Anh còn cố tình nhận nuôi nó, khác sẽ nghĩ là ‘lạy ông ở bụi ’! Không , tiễn nó . Chúng mau chóng tìm một nhận nuôi đáng tin cậy cho nó, để nó sớm cho khuất mắt!”

“Trong sạch thì tự trong sạch.” Trần Mặc vỗ vai Ngụy Triết, “Sống đời, vui là , cần gì để ý ánh mắt của khác?”

“Vấn đề là vui!” Ngụy Triết bực bội , đó trực tiếp “tường đông” Trần Mặc, định dùng hành động thực tế để thuyết phục . Kết quả, môi ghé sát, chuẩn chạm môi Trần Mặc thì đột nhiên luồn qua cánh tay , nhanh nhẹn chui phòng tắm: “Em vệ sinh.”

“…” Được lắm, đêm nay đừng hòng xuống giường.

Sau bữa tối, Trần Mặc trong phòng khách đang thu dọn chiếc giường nhỏ mà Ngụy Triết gọi mang đến buổi chiều. Trần Mặc hối hận vì suy nghĩ chu .

“Biết thế nên đổi một căn hộ lớn hơn, căn hộ một phòng ngủ một phòng khách bất tiện quá.” Cậu trải ga giường .

Ngụy Triết lười biếng sofa, cầm điều khiển tivi dò kênh, phản ứng với những lời lầm bầm của Trần Mặc. Trong đầu chỉ nghĩ để đuổi Ngụy Mộ Ngôn , đồng thời hối hận vô hạn vì đó đồng ý nhận nuôi Ngụy Mộ Ngôn.

Ngụy Mộ Ngôn lặng lẽ cúi đầu một chiếc ghế nhỏ cạnh sofa, cách Ngụy Triết chừng 5 mét. Nếu Trần Mặc gọi xem tivi, lẽ bé sẽ ở bàn ăn đến sáng.

Việc Vương Hinh Dao vứt bỏ gây tổn thương lớn cho Ngụy Mộ Ngôn. Cậu bé nhạy cảm, nhút nhát, dùng sự im lặng để bảo vệ . Trong ánh mắt mang theo khao khát yêu thương, cẩn thận quan sát thái độ của khác, sợ hãi một nữa vứt bỏ.

Ngụy Mộ Ngôn Ngụy Triết thích , dám đến gần Ngụy Triết, câu nệ ở một nơi mà cho là cách xa, dám cử động.

Trong lúc Ngụy Triết và Ngụy Mộ Ngôn, một lớn một nhỏ, như hai ngôi ở hai cực, ai phiền ai, thì Trần Mặc dọn xong chiếc giường nhỏ.

Cậu đầu , Ngụy Triết đang gác chân xem tin tức, còn Ngụy Mộ Ngôn thì hai chân khép , hai tay đặt đầu gối, ngay ngắn cách Ngụy Triết 5 mét. Nếu đầu bé đang cúi xuống, thì đó đích thị là hình ảnh một đứa trẻ ngoan ngoãn cô giáo giảng bài ở nhà trẻ.

Trần Mặc bước đến, một tay giật lấy điều khiển tivi tay Ngụy Triết, nhanh chóng chuyển sang kênh hoạt hình. Trong tiếng la “Gấu lớn đợi tớ với!”, nhẹ nhàng dùng điều khiển gõ đầu Ngụy Triết, trách mắng: “Cái tuổi , còn hổ tranh tivi với một đứa trẻ năm tuổi.”

Ngụy Triết: …

Lại một nữa xác định, đêm nay Trần Mặc đừng hòng xuống giường!

9 giờ tối, Ngụy Mộ Ngôn Trần Mặc bế lên sofa, mắt bé bắt đầu lờ đờ, đầu gật gù tivi. Không bao lâu , ngủ . Trần Mặc bế bé lên, về phía chiếc giường nhỏ đặt ở góc tường. ngờ, đặt Ngụy Mộ Ngôn xuống, tỉnh.

Đôi mắt đứa trẻ đột nhiên mở to, gương mặt đầy vẻ hoảng sợ như gặp ác mộng. Đầu tiên là ngây khuôn mặt Trần Mặc một lúc lâu, đó đầu xung quanh. Tiếp đó, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lấy cổ áo Trần Mặc, run rẩy ngừng, trong mắt dần dần dâng lên nước.

Trần Mặc thấy xót xa vô cùng, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, dịu dàng : “Không , , chú sẽ ở bên con mà!”

Trần Mặc ôm Ngụy Mộ Ngôn dỗ bé ngủ. Đến khi bé ngủ say , nhẹ nhàng đặt bé xuống chiếc giường nhỏ. Lần , Ngụy Mộ Ngôn tỉnh giấc, nhưng trong mơ vẫn bất an vặn vẹo cơ thể. Trần Mặc vội vàng xổm ở mép giường, vỗ lưng bé từng chút một. Không qua bao lâu, Ngụy Mộ Ngôn cuối cùng cũng dần dần yên tĩnh , thở đều đặn.

Trần Mặc thở phào một , đắp chăn cho bé.

Cậu thẳng lên, thì bất ngờ thấy Ngụy Triết đang ngay lưng, khiến giật .

“Anh gì đấy?” Trần Mặc vỗ ngực.

Mặt Ngụy Triết đen sầm : “Nó là con em ?”

“Anh điên ?”

“Phải tiễn nó .” Thái độ của Ngụy Triết kiên quyết.

Trần Mặc tắt đèn phòng khách, rón rén theo Ngụy Triết phòng ngủ. Vừa đóng cửa phòng ngủ , đột nhiên Ngụy Triết đè cửa và hôn điên cuồng.

Trần Mặc hôn đến suýt ngạt thở. Cậu dùng sức đẩy Ngụy Triết : “Anh phát điên gì thế?”

“Em gì đối xử với nó như ?” Ngụy Triết lạnh lùng hỏi.

“Anh thấy nó đáng thương ?” Trần Mặc trả lời, nhưng đột nhiên nhận , ngay lập tức mở to mắt Ngụy Triết, kinh ngạc , “Em mà! đến giấm của một đứa trẻ năm tuổi cũng ăn ? Anh đúng là cái hũ giấm lớn… Ừm…”

Ngụy Triết chặn miệng , một nữa hôn đến trời đất tối tăm, đó bế ngang lên, vài bước, đặt xuống giường.

Trần Mặc định phản đối thì Ngụy Triết đè xuống, môi thứ ba ngậm lấy, răng thứ ba đẩy .

Lần ngay cả một chữ cũng cơ hội .

Căn phòng tràn ngập cảnh xuân kiều diễm.

Mọi chuyện xong xuôi. Ngụy Triết ôm Trần Mặc: “Ngày mai sẽ hỏi, ai nhận nuôi .”

Bàn tay Trần Mặc đang ở ngoài chăn nhéo nhéo mặt Ngụy Triết: “Anh   chịu nổi vì đứa trẻ khuôn mặt giống ? Hay là đang ghen?”

Ngụy Triết nắm lấy tay Trần Mặc, khẽ c.ắ.n một cái: “Anh giống cái loại ấu trĩ ghen với trẻ con ?”

“Giống!” Trần Mặc quả quyết.

Ngụy Triết: “…”

Nhanh chóng lật , đè Trần Mặc : “Đêm nay em đừng hòng xuống giường!”

Đột nhiên, Trần Mặc bất động, về phía cửa, đưa ngón trỏ tay lên miệng: “Suỵt, .”

Ngụy Triết dựng tai lên, nghiêm túc lắng một lúc lâu: “Không tiếng động.”

“Không đúng,” là Trần Mặc lật chăn, nhanh chóng mặc quần áo , “Đứa trẻ tỉnh !”

Chưa kịp để Ngụy Triết phản ứng, Trần Mặc bật đèn, mở cửa ngoài.

Ngụy Triết giường, ngẩn , đó cũng cầm lấy chiếc quần ném giường, nhanh chóng mặc , đồng thời một nữa vô cùng hối hận vì đồng ý nhận nuôi Ngụy Mộ Ngôn.

Trong phòng khách, Ngụy Mộ Ngôn quả nhiên tỉnh. Cậu bé giường, mà co ro cửa sổ, ôm run rẩy.

Trần Mặc đến, xổm xuống: “Mộ Ngôn?”

Ngụy Mộ Ngôn dám ngẩng đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-toi-voi-cha-cua-vai-ac-he-roi-zfky/chuong-70.html.]

“Sao ? Có thể với chú ?” Ngụy Mộ Ngôn vẫn bất động.

Ngụy Triết , bực bội c.h.ế.t : “Phiền phức!”

Kết quả là Ngụy Mộ Ngôn thấy hai từ “phiền phức” , như một phản xạ điều kiện mà ngẩng đầu lên, khẽ, cẩn thận, sợ hãi : “Mộ Ngôn phiền phức, Mộ Ngôn sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần áo và lau nhà…”

Trần Mặc và Ngụy Triết sững sờ một chút, đó .

“Mẹ con bảo con ?” Trần Mặc hỏi.

Ngụy Mộ Ngôn mở to đôi mắt to tròn như quả nho Trần Mặc nhưng .

Dựa theo mô tả trong sách gốc, khi Ngụy gia nhận Ngụy Mộ Ngôn, Vương Hinh Dao bắt đầu đ.á.n.h đập, ngược đãi bé. Xem , tình tiết đổi.

Trần Mặc thể hiểu nổi, rõ ràng Ngụy Mộ Ngôn con của Vương Hinh Dao, khi lừa gạt thất bại, tại sớm đưa Ngụy Mộ Ngôn , mà nuôi bé cho đến năm tuổi? Chẳng lẽ cô còn dùng Ngụy Mộ Ngôn để lừa gạt một đàn ông giàu khác? Chỉ là thất bại, nên cuối cùng một tháng mới vứt bỏ Ngụy Mộ Ngôn?

nữa, mặc dù cô nuôi Ngụy Mộ Ngôn 5 năm, nhưng tổn thương mà cô gây cho bé cũng là lớn nhất.

“Con trốn ở đây là vì gặp ác mộng ?” Trần Mặc hỏi.

Ngụy Mộ Ngôn lắc đầu.

“Vậy con ngủ ?”

Ngụy Mộ Ngôn im lặng lâu, một lúc lâu mới yếu ớt : “Con sợ con ngủ , chờ con tỉnh , chú cũng thấy.”

Trong lòng Trần Mặc dâng lên đủ loại cảm xúc lẫn lộn, khó diễn tả. Cậu Ngụy Triết.

Ngụy Triết cho Trần Mặc một ánh mắt “Anh chịu nổi trẻ con”.

Trần Mặc thở dài, chỉ thể xoa đầu Ngụy Mộ Ngôn, dỗ dành: “Vừa con tỉnh dậy, chú biến mất ?”

Ngụy Mộ Ngôn lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: “Chú ở trong phòng.”

, cho nên bất cứ khi nào con tỉnh , chú đều sẽ ở đây, sẽ biến mất.”

Ngụy Mộ Ngôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, mặc dù trong lòng vẫn sợ hãi thể khác vứt bỏ, nhưng trong tiếng vỗ về của Trần Mặc, bé vẫn ngoan ngoãn trở chiếc giường nhỏ để ngủ.

Trần Mặc và Ngụy Triết đợi đến khi Ngụy Mộ Ngôn ngủ say mới trở phòng ngủ.

Ngụy Triết đau đầu xoa xoa thái dương: “Phải tiễn nó sớm thôi, nó ở với chúng càng lâu, khi đưa nó nó sẽ càng cảm thấy chúng vứt bỏ nó.”

“Chẳng lẽ chúng tiễn nó sớm thì là vứt bỏ nó ?” Trần Mặc liếc xéo Ngụy Triết.

Ngụy Triết nghẹn lời, nhưng vẫn cứng miệng : “Anh ngoài xem là bố ruột của nó!”

“Tùy .” Trần Mặc lên giường.

Ngụy Triết cúi Trần Mặc: “Em giận ?”

Trần Mặc nhạo: “Em giận gì chứ? Dù thế nào, vẫn là quan trọng nhất của em. Em đề nghị nhận nuôi đứa trẻ , canh vốn đặc biệt vui , cố tình bây giờ nó lớn lên giống , nếu nó ở đây mà thật sự vui, thì chúng tìm cho nó một gia đình . Có chăm sóc, nó sẽ lớn lên sai lệch !”

Ngụy Triết xong, im lặng xuống. Một lát , “Anh còn tưởng em sẽ gọi nó ngủ cùng chúng !” Anh với giọng buồn bã.

Trần Mặc : “Anh nghĩ nhiều .Em gọi nó nó cũng chịu ! Nó sợ như nhận ? Lại còn cho gọi là ‘bố’, trong lòng vốn dĩ nghĩ đến việc gọi là bố! Trong lòng tự hổ ?”

“…Trần Mặc.”

“Gì?”

“Em độc mồm thật.”

“…Cảm ơn.” Không ngờ một ngày Ngụy Triết độc mồm độc mồm, tsk!

Sáng hôm , tích cực tìm nhà mới cho Ngụy Mộ Ngôn là Ngụy Triết, mà là Trần Mặc. Ngụy Triết mua một đống đồ chơi đặt trong phòng khách, lười biếng sofa xem Ngụy Mộ Ngôn cẩn thận chơi đùa.

Trần Mặc tìm kiếm mạng nửa ngày, cuối cùng lắc đầu: “Không đáng tin cậy, cảm giác đều là lấy danh nghĩa nhận nuôi để mua bán trẻ em. Kiểu như nhận nuôi trả phí dinh dưỡng, trung gian sẽ giúp hộ khẩu, khụ!”

Cậu khỏi phòng ngủ, lén lút với Ngụy Triết, tránh để Ngụy Mộ Ngôn thấy: “Vẫn là tìm xem ! Anh quen nhiều , trong chính phủ, việc đổi nhận nuôi dễ dàng hơn.”

Ngụy Triết tùy ý gật đầu.

Tiếp đó, Trần Mặc một công việc phiên dịch song song ở Kinh Thị. Mấy ngày nay, Ngụy Triết xin nghỉ phép để đến đây đồng hành cùng Trần Mặc, tiện thể nhận nuôi Ngụy Mộ Ngôn—Ngụy Triết kiên quyết coi việc nhận nuôi là “tiện thể”.

Ngụy Mộ Ngôn ở trong căn hộ nhỏ cùng Trần Mặc và Ngụy Triết hai ngày. Buổi sáng họ công viên trẻ em gần khu chung cư chơi, buổi trưa về nhà ăn cơm và ngủ, buổi chiều chơi đồ chơi và xem tivi trong phòng khách, chạng vạng ngoài dạo. Cuộc sống trôi qua đơn giản và thoải mái. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Ngụy Mộ Ngôn dường như béo lên một chút.

Ngày thứ ba, Trần Mặc ngoài việc. Ngụy Triết ở nhà trông Ngụy Mộ Ngôn.

Buổi sáng và buổi trưa, hoạt động vẫn như thường lệ. đến buổi chiều, Ngụy Mộ Ngôn đang t.h.ả.m chơi đồ chơi thì đột nhiên nghiêng , hôn mê bất tỉnh mà dấu hiệu gì.

Ngụy Triết đang sofa xem báo cáo tài chính laptop, sợ hãi nhảy dựng lên, lao tới bế bé dậy.

Chỉ thấy Ngụy Mộ Ngôn mặt đỏ bừng, mắt nhắm chặt, miệng khẽ rên “ô ô”.

Ngụy Triết sờ trán bé, nóng đến đáng sợ! Cậu bé sốt từ lúc nào? Ngụy Triết .

Anh đầu tiên sững sờ. Sau đó mới vội vàng cầm điện thoại gọi 115.

“Một đứa trẻ hôn mê.” Anh với tổng đài 115, báo địa chỉ.

Gần đó, cách năm km, là một bệnh viện. Xe cứu thương đến nhanh. Tiếng còi “tít tít tít” thu hút sự chú ý của nhiều cư dân trong khu chung cư.

Nhân viên y tế mang cáng lên.

Sau đó…

“Một đứa trẻ năm tuổi sốt mà cũng gọi 115 ?!” Vị bác sĩ trẻ tuổi nổi giận, “Không lấy nhiệt kế đo ? Không dán miếng hạ sốt ?”

“Xin , xin .” Ngụy Triết gật đầu như gà mổ thóc.

Mặc dù , 115 dù cũng gọi. Ngụy Mộ Ngôn bế lên xe, xe cứu thương “tít tít tít” suốt đường về bệnh viện.

“Bố…” Trong xe cứu thương, Ngụy Mộ Ngôn trong vòng tay Ngụy Triết đột nhiên yếu ớt vô thức gọi, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy quần áo Ngụy Triết, buông.

Loading...