Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Với Cha Của Vai Ác HE Rồi - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-11-14 15:43:10
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường phố ở Kinh Thị đông đúc, Trần Mặc dựng cao cổ áo khoác, bước lẫn trong đám đông. Thế giới cũng đang là mùa đông, nhưng là ngày tháng nào. Chiếc áo khoác mỏng ở phương Nam thể chống cái lạnh âm mười mấy độ ở phương Bắc. Trần Mặc lạnh đến run rẩy.

Cậu một xu dính túi, nhà để về.

Tiền tệ của thế giới cũ ở đây chẳng khác gì giấy lộn, còn điện thoại mạng thì chỉ như một cục gạch. Trần Mặc cảm thấy hoang mang, cơ thể xuyên đến một thành phố xa lạ, còn nhảy vọt đến mười một năm . Cậu bây giờ.

Cậu gặp Ngụy Triết, gặp Ngụy Triết! Mười một năm ! Cậu thể tưởng tượng nổi Ngụy Triết của vượt qua mười một năm như thế nào! Có vẫn mất ngủ ? Có vẫn thầm ? Có vẫn trầm cảm đến mức thở nổi, tìm cách kết thúc đời ?

Chỉ nghĩ đến đó thôi, lòng như d.a.o cắt.

, để gặp Ngụy Triết đây? Ngụy Triết năm nay 27 tuổi, đang ở , . Hơn nữa, dù gặp Ngụy Triết, nên đối mặt với bằng vẻ mặt nào đây. Cậu là xuyên ! Đối với Ngụy Triết mà , bây giờ từ đầu đến chân chỉ là một xa lạ!

Cứ như thế bao lâu, Trần Mặc hít hít mũi, thấy phía bên một siêu thị tiện lợi nhỏ. Cậu co rụt đầu, đón gió lạnh, bước nhanh chạy đến, luồn cánh cửa đang mở nửa chừng.

Hơi ấm trong siêu thị bao bọc lấy , dần xua tan cái lạnh quanh .

Trần Mặc ở cửa bất động.

Cô chủ trẻ tuổi quầy thu ngân ngẩng đầu lên, về phía Trần Mặc.

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của cô , Trần Mặc lấy hết can đảm bước tới.

…” cái gì? Cậu nên gì đây? Nói rằng chỉ vì chịu nổi cái lạnh mà đầu óc nóng lên, chạy siêu thị ?

Cô chủ đang cầm điện thoại chơi game nông trại chim cánh cụt. Trần Mặc chằm chằm chiếc điện thoại một lúc lâu, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, đột nhiên gọi điện cho Ngụy Triết.

ý nghĩ thật nực . Không đến việc nhiều năm trôi qua Ngụy Triết đổi điện thoại , chỉ riêng với tính cách của Ngụy Triết, sẽ bao giờ điện thoại của lạ. Kể cả nếu Ngụy Triết lỡ tay ấn nút , thì lẽ thấy một chữ từ , sẽ cúp máy ngay lập tức.

Tuy nhiên, một khi ý nghĩ đó xuất hiện, tim đập thình thịch như trống. Cứ thử một , thử một thôi! Cậu tự nhủ với như . Biết Ngụy Triết sẽ máy, khi là Trần Mặc, Ngụy Triết sẽ tin,

“?” Cô chủ nhíu mày, chút cảnh giác Trần Mặc.

Trần Mặc nở một nụ hổ nhưng kém phần lễ phép: “Cái đó… Điện thoại của hết pin , thể cho mượn một chút ? , chỉ gọi một cuộc thôi.” Vừa , đặt chiếc điện thoại của mặt cô .

Cô chủ do dự một chút, tắt game nông trại chim cánh cụt, đưa điện thoại cho Trần Mặc.

Trần Mặc ấn màn hình, gõ điện thoại thuộc lòng. Sau khi gõ xong dãy dài, ngón tay dừng nút gọi màu xanh lá, lâu ấn xuống.

Lông mày của cô chủ nhăn .

Trần Mặc hít một thật sâu, lòng bàn tay tiếng động chạm nút gọi đó.

Cuộc gọi thực hiện. Trần Mặc đưa điện thoại lên tai.

“Tút… tút…” Tiếng chờ máy vang lên, lòng Trần Mặc cũng treo theo tiếng đó. Tay khẽ run rẩy.

Tiếng “tút” dài vang lên ba tiếng đột nhiên dừng , cuộc gọi kết nối!

Trần Mặc chút tin nổi, trái tim gần như nhảy khỏi lồng ngực.

Đầu dây bên , giọng đêm ngày mong nhớ vang lên: “Trần Mặc?”

Tim Trần Mặc đập mạnh một cái. Tiếp đó là sự ngỡ ngàng tột độ.

Ngụy Triết ?

“Trần Mặc?” Giọng bên trở nên gấp gáp, “Là em ?”

“ Em…” Trần Mặc cảm thấy hô hấp của gần như ngừng , run rẩy. Tay cũng đưa lên, cùng với tay nắm chặt chiếc điện thoại đang áp tai. “Là em, là em đây!” Cậu vội vàng , hốc mắt thể kìm nén mà đỏ hoe, nước mắt “lộp độp” rơi xuống.

“ Em đang ở ?” Hơi thở của Ngụy Triết dồn dập, trong giọng cũng mang theo tiếng nấc nghẹn ngào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-toi-voi-cha-cua-vai-ac-he-roi-zfky/chuong-66.html.]

“Em ở…” Trần Mặc trả lời như thế nào. Cậu lập tức về phía cô chủ đang sững sờ , “Đây là ?”

“Hả?” Cô chủ kịp phản ứng.

“Đường nào ạ?”

Cô chủ lúc mới hiểu Trần Mặc đang hỏi địa chỉ, cô vội vàng trả lời: “Đường Long Tỉnh Tây.”

“Đường Long Tỉnh Tây.” Trần Mặc với Ngụy Triết, thêm hai chữ cuối cùng, “Kinh Thị.”

Ngụy Triết im lặng một chút, lẽ ngờ Trần Mặc xuất hiện ở Kinh Thị, nhưng nhanh chóng hỏi tiếp: “Đường Long Tỉnh Tây ở ?”

“Một siêu thị tiện lợi 24 giờ tên là ‘Phúc Gia Siêu Thị’.”

“ Em ở yên đó đừng di chuyển,” Ngụy Triết xong, lập tức , “Em đợi sáu, , năm tiếng nữa! Anh sẽ đến đón em!” Vừa xong, cúp máy.

Trần Mặc trả điện thoại cho cô chủ, nhớ cuộc chuyện với Ngụy Triết, vẫn như đang mơ. Ngụy Triết ? Cậu thậm chí còn kịp một lời nào!

Cô chủ cẩn thận Trần Mặc, lo lắng hỏi: “Anh… chứ?” Vừa , cô còn bụng rút một tờ khăn giấy đưa cho Trần Mặc.

Trần Mặc lúc mới nhận vô tình ướt cả mặt. Cậu ngại ngùng, nhận lấy khăn giấy lau mặt, một cách hổ nhưng đầy ơn, : “Cảm ơn.”

“Không gì.” Cô chủ . Cô chiếc điện thoại mà Trần Mặc đặt quầy thu ngân, hỏi: “Có cần sạc ?”

Trần Mặc cứng họng, thứ ba một cách hổ: “Thật , điện thoại của hỏng .”

“À.” Có lẽ tình cảnh Trần Mặc gọi điện thoại mà cho ngẩn , cô chủ thấy gì bất thường khi Trần Mặc giờ mới điện thoại hỏng. Cô tiếp tục hỏi: “Bây giờ định chờ bạn đến ?”

“Ừm.” Trần Mặc gật đầu, ngượng ngùng hỏi, “ thể… ở đây năm tiếng ? Anh năm tiếng mới tới.”

“Được chứ, chứ.” Cô chủ liên tục gật đầu. Vẻ cảnh giác ban đầu biến mất, cô tươi kéo một chiếc ghế , bảo Trần Mặc cạnh quầy thu ngân.

Tiếp đó, cô chủ thuận miệng hỏi Trần Mặc vài câu như từ đến, đến Kinh Thị gì. Trần Mặc trả lời rằng đến từ thành phố F, đến Kinh Thị tìm việc, nhưng lừa. Trần Mặc bịa một câu chuyện liền mạch. Cô chủ lừa. Tất nhiên, may mắn là cô chủ nhiều, khi hỏi vài câu thì thôi, nếu Trần Mặc mà tiếp tục dối nữa thì cũng mệt lắm.

Năm tiếng dài thì dài lắm, ngắn cũng ngắn. Cô chủ quầy thu ngân lướt điện thoại cảm nhận thời gian trôi, chỉ Trần Mặc là cảm thấy cực kỳ khó khăn.

Chờ đợi là một chuyện đau khổ, huống chi là chờ đợi yêu thương.

Trần Mặc chằm chằm chiếc đồng hồ treo tường đối diện. Nhìn kim giây “tách tách” di chuyển chậm rãi, kim giờ từ 1 giờ chiều dần dần nhích tới 6 giờ chiều.

“Aizz,” cô chủ vươn vai, “ chuẩn gọi cơm, bạn chắc đến kịp nhỉ? gọi giúp một suất nhé?”

“Không cần , cần .” Trần Mặc liên tục xua tay. Vừa lúc xong, một từ ngoài cửa xông . Động tác điên cuồng như , rõ ràng đến mua đồ. Anh liếc mắt một cái thẳng Trần Mặc đang ghế, kêu lên một tiếng: “Trần Mặc!”

Trần Mặc ngước mắt lên, nhanh chóng dậy, lòng rộn ràng.

Ngụy Triết! Là Ngụy Triết đây mà!

Trần Mặc . Đối với Trần Mặc mà , chẳng qua chỉ một tuần gặp, nhưng Ngụy Triết trong ký ức lớn lên. Vẻ ngây ngô của thiếu niên biến mất, đó là khuôn mặt tuấn tú, cương nghị và ngũ quan sắc nét như điêu khắc. Toàn toát sự trưởng thành và cuốn hút của một đàn ông.

Ngụy Triết xông đến mặt Trần Mặc. Trần Mặc ngẩn .

Bốn mắt .

Đôi mắt của Ngụy Triết sâu thẳm đến mức thể hút thứ trong, nhưng lúc , trong đó chỉ một Trần Mặc.

Trần Mặc của hiện tại giống với Trần Mặc ở đây, mặc dù cũng tuấn, trai, nhưng so với Trần Mặc , thuộc một loại hình vẻ ngoài khác. Một thì thanh nhã, thư sinh, đến kinh diễm, bức .

Ngụy Triết dường như xuyên qua vẻ ngoài để linh hồn, chút ngạc nhiên nào khi đầu tiên thấy cơ thể .

“Ngụy…” Trần Mặc mở miệng. Mọi tưởng tượng đều thể sánh bằng tác động của thị giác. Nghĩ đến việc Ngụy Triết đợi suốt mười một năm, từ năm 16 tuổi đến khi trưởng thành, trong lòng đau đớn thôi.

mở lời, Ngụy Triết dang hai tay, ôm lấy , ôm chặt. Ngụy Triết , chỉ lẩm bẩm : “Trần Mặc, đưa em về nhà.”

Loading...