Trần Mặc thể tin những gì trải qua chỉ là một giấc mơ. Tay trong tay, ôm , hôn môi, tất cả chuyện xảy với Ngụy Triết đều rõ ràng như mắt. Lòng bàn tay dường như vẫn còn ấm của Ngụy Triết, giữa đôi môi hình như vẫn còn lưu hương vị của Ngụy Triết. Cậu dám tưởng tượng, khi rời như , Ngụy Triết sẽ trở nên thế nào.
Trần Mặc vùi đầu nức nở một lúc lâu, đột nhiên, nghĩ điều gì đó. Cậu ngẩng phắt đầu dậy, kịp lau nước mắt, vội vàng ngừng tìm kiếm ghế sofa. Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, tìm thấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình tên thật là 《Thiên kim chạy trốn》 ở một góc sofa.
Với chút lo lắng, chút mong chờ và chút hoài niệm, mở cuốn tiểu thuyết ngôn tình . Sau đó, vô cùng kinh ngạc phát hiện, câu chuyện trong sách khác với những gì thấy đây.
Trong bộ câu chuyện, nhân vật tên là Trần Mặc! Ngay cả trong phần ngoại truyện cũng xuất hiện! Nhân vật phản diện ngay từ đầu g.i.ế.c c.h.ế.t một thuộc hạ nào đó của Âu Dương Viêm. Quá trình trưởng thành của nhân vật phản diện cũng đổi. Sau khi Ngụy Triết tự sát ở tuổi 32, nhân vật phản diện đưa về nhà họ Ngụy, mà ngược , dựa trí tuệ thiên tài và thủ đoạn tàn nhẫn, tự xây dựng một đế chế thương mại khổng lồ. Anh vẫn suýt nữa sụp đổ bộ thị trường tài chính châu Á, vẫn yêu nữ chính đến mức suýt g.i.ế.c nam chính, và cuối cùng vẫn năm quốc gia truy nã, c.h.ế.t tha hương.
Trần Mặc hoảng hốt lật lật cuốn sách, hết đến khác.
Vậy… đây là cốt truyện khi rời ? Bởi vì vô tình xuyên , dẫn đến thế giới trong sách gần như sụp đổ, cho nên để cứu vãn thế giới đó, một bàn tay vô hình nào đó bắt lên, ném trở về?
Không, , , thế giới trong sách vẫn , hề sụp đổ. Động đất, sóng thần, núi lửa phun trào, khi rời , tất cả những khúc dạo đầu của ngày tận thế đều diễn . Do đó, cho dù ở đó, thế giới vẫn sẽ vận hành . Cái sụp đổ chính là cốt truyện sẵn. Bàn tay là để cứu vãn cốt truyện, mới ném ngoài!
Cậu trở , cốt truyện liền sửa chữa, phát triển theo quỹ đạo vốn , dựa tình hình khi rời .
Trần Mặc đôi tay run rẩy, nắm chặt cuốn sách, chằm chằm đoạn Ngụy Triết lái xe lao xuống vách núi, mắt nhòe . Cổ họng nghẹn , lồng n.g.ự.c như đè nặng bởi một tảng đá khổng lồ, trong lòng như một lưỡi d.a.o sắc bén đang cứa , đau thấu xương.
Ngụy Triết cuối cùng vẫn sẽ tự sát năm 32 tuổi ?
Trần Mặc c.ắ.n răng, hít một thật sâu. Xin , bố ! Xin , Thiến Thiến! Cậu về, nhất định về!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-toi-voi-cha-cua-vai-ac-he-roi-zfky/chuong-65.html.]
… về bằng cách nào?
Trần Mặc suy sụp ghế sofa ngẩn ngơ. Trần Thiến cầm ly nước từ trong phòng . Cô bé đến bên máy lọc nước đối diện sofa, rót một ly nước nóng. Nước khá nóng, cô bé nhấp từng ngụm nhỏ, đồng thời lơ đãng ngẩng mắt trai . Không thì thôi, thì giật , tay run lên, nước suýt chút nữa đổ ngoài.
“Anh! Sao ?!” Trần Thiến kinh hãi kêu lên. Cô bé đặt ly nước lên máy lọc nước, dẫm dép “lạch cạch lạch cạch” chạy về phía Trần Mặc.
Trần Thiến là con gái ruột của bố nuôi Trần Mặc. Trần Mặc nhận nuôi khi 4 tuổi, một năm đó bố nuôi thai Trần Thiến. Dân gian một câu , nếu hai vợ chồng sinh con, thể nhận nuôi một đứa , đứa trẻ nhận nuôi sẽ giúp họ mang thêm một đứa nữa về. Trần Mặc rõ, bố nuôi nhận nuôi lúc đó, chính là vì mục đích lợi ích như . Mặc dù thế, nhưng Trần Mặc vẫn hạnh phúc. Bố nuôi đối xử với , bao gồm cả cô em gái cùng huyết thống nhỏ hơn 6 tuổi , cũng đặc biệt kính trọng .
Trần Mặc đưa tay lên mặt lau, từ lúc nào, mặt ướt đẫm. Cậu dùng tay áo lau lung tung, : “Không gì.”
Trần Thiến xuống bên cạnh Trần Mặc: “Anh đừng em sợ, tự nhiên gì chứ.” Vừa , cô bé chú ý đến cuốn sách ở chân Trần Mặc. “A, cuốn sách vớ vẩn ,” cô bé kêu lên, “Anh sẽ thật sự nó nhỉ, tác giả tâm thần, tiểu thuyết ngôn tình ho thế mà thêm thắt tình tiết đam mỹ . Cái tên nam sủng đáng ghét đó còn trùng tên với , xì!”
Trần Mặc , trong lòng chấn động, hai mắt đột nhiên sáng lên. Cậu Trần Thiến: “Em gì? Em một nhân vật trong đó trùng tên với ?”
Trần Thiến khó hiểu, đáp: “ , em với từ lâu mà?”
Trần Mặc vội vàng lấy cuốn sách, đưa cho Trần Thiến, tay run lên dữ dội: “Em kỹ xem, em thấy cuốn sách giống với những gì trong trí nhớ của em ?”
Trần Thiến càng thêm khó hiểu, nhận lấy sách: “Hôm qua em mới lấy từ chỗ bạn về, cuốn thì là cuốn nào chứ?” Mặc dù , cô bé vẫn ngoan ngoãn mở sách .
Trần Mặc chằm chằm cô bé, tim đập thình thịch. Cậu vốn nghĩ, là một “” (bug), về ký ức của cuốn sách , ngoài , đều sẽ bóp méo. ngờ Trần Thiến vẫn nhớ rõ. Điều đó nghĩa là, nếu , cuốn sách vẫn là một cánh cửa đột phá?