Sau Khi Xuyên Sách, Tôi Với Cha Của Vai Ác HE Rồi - Chương 64

Cập nhật lúc: 2025-11-14 15:42:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trần Mặc, thầm nghĩ “đồ hũ dấm chua c.h.ế.t tiệt”, mười lăm phút Ngụy Triết ấn tường mà hôn.

Sau mấy ngày tập luyện, kỹ năng hôn của Ngụy Triết cải thiện đáng kể, còn mắc những sơ đẳng như chạm răng Trần Mặc nữa.

Trần Mặc hôn đến mức gần như thở nổi, đến khi Ngụy Triết buông , khóe mắt đỏ bừng, trong mắt long lanh ánh nước.

“Anh… Anh…” Trần Mặc nên lời.

Ban đầu, khi Ngụy Triết kết thúc trận đấu, định dạy dỗ một trận trò, ngờ Ngụy Triết kéo đến khu giảng đường trống vắng . Cậu còn kịp mở miệng, đè tường. Từ chủ động biến thành động, chỉ thể mặc cho Ngụy Triết càn.

Ngay tại chiếu nghỉ tầng hai của khu giảng đường, Ngụy Triết hai tay chống tường, giam Trần Mặc trong gian của .

Ngụy Triết tủi : “ Anh thấy em với khác.”

Đưa nước cho bạn cùng lớp cũng gọi là với khác ư? Trần Mặc cảm thấy mùi dấm Ngụy Triết thể bay lên tận trời.

Hơn nữa, cái vẻ đáng thương diễn cho ai xem đây! Trước khi hôn, còn trưng bộ mặt lạnh lùng giận dữ, như thể chuyện gì với lắm.

“Anh sai !” Trần Mặc cuối cùng cũng cơ hội mắng một trận.

Ngụy Triết thành thật nhận : “ Anh sai .”

Trần Mặc lập tức nghẹn lời. Cái tên đột nhiên trở nên ngoan ngoãn như , quả thực ngoài dự đoán của .

Trần Mặc “ừm hửm” một tiếng, hỏi: “?” Vừa dứt lời, cảm thấy giống hệt mấy bà vợ cầm sào phơi quần áo trong phim truyền hình, chống nạnh tức giận chỉ ông chồng, còn ông chồng thì quỳ ván giặt đồ, bà vợ lạnh lùng trừng mắt, sẵn sàng gõ ông một trận.

Trần Mặc:…

Ảo giác! Đây đều là ảo giác! Mình là đàn ông! Sao giống một vợ ? Nói thế nào cũng là ông chồng mới đúng chứ. nghĩ đến cảnh ông chồng quỳ ván giặt đồ, khóe miệng giật giật.

“ Anh nên ăn dấm bậy bạ, nên chạy ngược trong lúc thi đấu, giành lấy nước của em, em sợ.” Ngụy Triết cực kỳ ngoan ngoãn.

Khóe miệng Trần Mặc giật mạnh hơn. Lúc Ngụy Triết, tuyệt đối thiếu một cái ván giặt đồ. Nhìn cái vẻ rũ mi cụp mắt, ngoan ngoãn lời , xem thế nào cũng giống ông chồng vợ dạy dỗ trong phim truyền hình.

Trần Mặc cảm thấy ngớ ngẩn, suy nghĩ lan man đến mức . Cậu dời tầm mắt sang cầu thang bên trái: “Chỉ là em sợ thôi ?”

“Ừm… Làm các thầy cô và các bạn đều sợ.” Ngụy Triết thái độ nhận tội cực kỳ .

Trần Mặc nữa nghẹn lời. Ngụy Triết ngoan ngoãn nhận sai, tiếp theo nên gì? Chẳng lẽ đ.á.n.h một trận ?

Cái gọi là “ lầm” mà Ngụy Triết phạm, thật chỉ là cho các thầy cô và bạn bè suy đoán mối quan hệ của hai họ thôi.

Đối với chuyện , Trần Mặc thấy cả. Dù miệng mọc mặt khác, thích gì thì . Cậu và Ngụy Triết cứ ở trong trường chính thức công khai là . Hơn nữa, học sinh lấy việc học trọng, ảnh hưởng đến việc học thì ai quản mấy chuyện . Còn nữa, thế giới trong cuốn sách , tuy lấy thế giới hiện thực nền tảng, nhưng đối với đồng tính luyến ái, dường như khoan dung hơn so với thế giới thực. Có lẽ vì cuốn sách mặc dù là tiểu thuyết ngôn tình, nhưng nhiều miêu tả về tình tiết đồng tính luyến ái !

“Nghĩ gì ?” Thấy Trần Mặc đáp , Ngụy Triết đột nhiên hỏi.

Trần Mặc dời tầm mắt trở , lườm một cái: “Nghĩ xem trừng phạt thế nào!”

Ngụy Triết xong, liền lên, gục đầu vai Trần Mặc, bên tai : “Vậy em phạt tối nay hẹn hò với em ! Hôm nay là tròn bốn tuần chúng quen đấy.”

Trần Mặc á khẩu. Chẳng lẽ Ngụy Triết thực sự mỗi tuần kỷ niệm một ?

Địa điểm hẹn hò, Ngụy Triết để Trần Mặc tự nghĩ. Dù đó là “Trần Mặc phạt hẹn hò với ”. Trần Mặc cảm thấy Ngụy Triết voi đòi tiên. , Ngụy Triết giao quyền quyết định cho , đương nhiên thể từ chối.

“Vậy ở nhà !” Trần Mặc . “Nhà” trong miệng Trần Mặc tự nhiên là căn hộ mà họ thuê.

“Hả?” Ngụy Triết sững sờ.

Trần Mặc , nụ vô cùng ranh mãnh: “Anh nấu cơm cho em ăn ! Tối nay chúng về nhà nữa!”

Ngụy Triết mở to mắt, tưởng nhầm.

Trần Mặc khoác tay qua cổ Ngụy Triết, khẽ c.ắ.n tai một cái: “Anh luôn em nấu cơm cho ăn, tối nay một bữa tối lãng mạn cho em ! Vừa là trừng phạt, là hẹn hò!”

Ngụy Triết đờ một lúc lâu: “ …”

“Khu sách báo trong siêu thị bán sách dạy nấu ăn.”

“…” Ngụy Triết vẻ mặt bí xị, khóe miệng giật giật, cuối cùng, “Được …” Gian nan đồng ý.

“Cái hố tự đào thì tự lấp.” Trần Mặc .

“ Em là đang đẩy xuống hố.” Ngụy Triết đột nhiên ôm lấy Trần Mặc, gặm một cái môi .

“A!” Ngụy Triết, là sói ! Sắc lang!

Khoảng 5 giờ chiều, hội thao kết thúc. Dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, Ngụy Triết chở Trần Mặc bằng xe đạp đến siêu thị lớn ở trung tâm thành phố. Không xa lắm, chỉ mất 45 phút xe.

“Anh vẻ nhiệt tình ghê.” Trần Mặc xe đạp bĩu môi, “Không taxi, nhất quyết đạp xe đạp. Đi về mua đồ về nhà ít nhất cũng 7 giờ, cộng thêm thời gian nấu cơm, định mấy giờ thì ăn?”

Ngụy Triết nhếch môi: " Em thể rút yêu cầu mà, đổi sang cách hẹn hò khác. Rút , mau rút !”

“Cút!” Trần Mặc phớt lờ vẻ mặt vô của , , “Lời ông đây , bốn ngựa cũng khó đuổi. Muốn ông đây đổi ý, cửa . Tối nay ngoan ngoãn nấu cơm !”

Ngụy Triết đạp xe chầm chậm, giả vờ như thấy Trần Mặc .

Trần Mặc ha hả: “Ý chí của em kiên định, đói c.h.ế.t cũng đổi! Anh đừng giãy giụa vô ích!”

Hai dọc đường trêu đùa mắng mỏ, , cũng đến siêu thị, cảm nhận thời gian trôi .

Đẩy xe , Trần Mặc dẫn Ngụy Triết đến khu sách báo tiên. Cậu lấy mấy cuốn sách dạy nấu ăn kệ, lật lật vài trang ném hết xe đẩy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-toi-voi-cha-cua-vai-ac-he-roi-zfky/chuong-64.html.]

Ngụy Triết Trần Mặc mua sách dạy nấu ăn như quét hàng, vẻ mặt khó tả.

Tiếp đó, họ một vòng, đến khu thực phẩm tươi sống.

“Cá lư.” Ngụy Triết .

“Em ăn sắp ói .” Trần Mặc chịu mua, chỉ tôm sú, “Anh lâu ăn tôm, mua tôm !”

“Em ăn .” Ngụy Triết .

Trần Mặc hiệu cho Ngụy Triết vớt tôm: “Em ăn .” Cậu vỗ vỗ tay Ngụy Triết, “Đây là để c.h.ế.t quá khó coi thôi. Hải sản dễ nấu nhất, nước sôi, ném , chín, vớt , ok!”

Ngụy Triết Trần Mặc, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn vớt hơn mười con tôm.

Sau đó là bít tết bò, ức gà, rau cải, ớt chuông, cà rốt. Cộng thêm một đống gia vị lớn.

“Bò bít tết chiên một chút là , chỉ cần một món gà Cung Bảo và một món rau cải xào là .” Khi tính tiền, Trần Mặc hì hì vỗ vai Ngụy Triết.

Ngụy Triết lật sách dạy nấu ăn: “Anh… cố gắng…”

Hai khỏi siêu thị. Mặt trời lặn xuống núi, trời gần như tối hẳn, đèn đường, đèn neon đều sáng.

Ngụy Triết xách đồ, Trần Mặc bên cạnh .

Ánh đèn lấp lánh.

Ngụy Triết đến chỗ để xe, đặt đồ giỏ xe phía . Anh đột nhiên nghĩ điều gì đó, đầu Trần Mặc, hỏi: “Có mua rượu ? Rượu vang đỏ?”

Trần Mặc , nghĩ đến uống say, những chuyện vụn vặt trong đầu Ngụy Triết cõng về nhà, ngày hôm còn Ngụy Triết lừa. Đánh giá tối nay nếu uống say, tên hổ chừng sẽ những chuyện kỳ quái khác. Cậu khỏi đỏ bừng mặt: “Cút ! Em…”

Một từ “em” thốt , Trần Mặc kinh hãi phát hiện, giọng như nghẹn trong cổ họng, phát chút âm thanh nào.

“Sao… thế …” Cậu há miệng, tiếng động hỏi. lúc , phát hiện Ngụy Triết đối diện đột nhiên lộ vẻ mặt hoảng sợ.

Xung quanh khoảnh khắc yên tĩnh một tiếng động, đường phố, xe cộ đường, thậm chí cả ánh đèn neon lấp lánh ở đằng xa, đều kỳ lạ, im.

Không gian dường như bóp méo. Trần Mặc rõ ràng đang mặt đất, nhưng cảm giác, mặt đất đỡ biến mất, như đang trốn một nơi bất kỳ quy tắc vật lý nào.

Trần Mặc thậm chí cảm nhận tiếng tim đập của chính . Cậu sợ hãi cúi đầu, thế mà phát hiện thể đang trở nên trong suốt. Tiếp đó, hoảng hốt ngẩng đầu, đưa tay nắm lấy Ngụy Triết đối diện, nhưng thể nhúc nhích.

Rồi đó, thấy Ngụy Triết cuối cùng cũng phản ứng , điên cuồng lao về phía . Động tác đó, chậm, chậm.

, cuối cùng vẫn nắm hai tay .

Cơ thể Trần Mặc chấn động.

“Trần Mặc!” Ngụy Triết gào lên, cả run rẩy.

“Em…” Cơ thể còn trong suốt nữa, động tác cũng thể trở . Trần Mặc lộ một nụ vui sướng và sợ hãi. nụ của chỉ kéo dài đầy một giây. Cậu cảm thấy ý chí của đang dần rút .

Ngụy Triết hoảng sợ đến phát điên: “Trần Mặc! Trần Mặc! Em ? Rốt cuộc em ?”

“Em…” Trần Mặc hiểu , , sắp thế giới đá ngoài !

Không !

Trần Mặc thầm nghĩ. Em ! Em Ngụy Triết sẽ ?!

đến cả khả năng đau khổ cũng .

Trần Mặc gần như dốc hết lực để với Ngụy Triết một câu: “Em sẽ trở …”

Sau đó là một mảng tối đen.

“Anh ơi, ?” Trong căn phòng khách rộng lớn, Trần Thiến 18 tuổi dùng sức lay trai , “Dậy , ngủ gật sofa thế?”

Hàng mi dài run rẩy, một đàn ông 24 tuổi tuấn tú từ từ mở mắt. “…” như vẫn còn trong mộng, khi dậy, đờ đẫn quanh.

“Mùa đông , cái chăn rớt xuống đất cũng !” Trần Thiến nhặt cái chăn lông màu xám đất lên, nhét lòng trai, “Coi chừng cảm lạnh!”

“Anh…”

“ Reng Reng Reng” điện thoại di động vang lên.

Trần Thiến lấy điện thoại bàn , đưa cho trai .

Người đàn ông ngơ ngác nhận lấy điện thoại, một lúc lâu, dường như chút quen với loại điện thoại thông minh màn hình lớn . Một lúc lâu , trượt để , đặt điện thoại lên tai, “Alo?”

“Trần Mặc, mai chủ nhật , hẹn tảo mộ thầy Phương, tao mượn xe của chị tao, tao qua đón mày nhé!” Đầu dây bên truyền đến giọng trầm ấm của một đàn ông.

“À, …” Trần Mặc khó khăn mở lời, dường như tìm thấy giọng của chính .

Điện thoại kết thúc.

Trần Thiến cũng cầm ba lô về phòng.

Điện thoại trong tay Trần Mặc rơi xuống đất, hai tay từ từ sờ lên mặt : “Mình… đang mơ ?” Sau đó, vùi cả khuôn mặt lòng bàn tay, nỗi đau như cỏ dại điên cuồng lan tràn khắp cơ thể. Cỏ dại gai, đ.â.m đầy thương tích. “Ngụy Triết! Ngụy Triết!” Cậu bật nức nở.

 

Loading...