Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 98.2
Cập nhật lúc: 2024-10-06 13:58:48
Lượt xem: 31
Bác gái dùng góc áo lau tay một cách đáng thương, ngồi xổm xuống nhặt những món đồ thủ công dưới đất, bỏ những món còn nguyên vào trong túi rồi đưa cho cô gái: “Những thứ này không vỡ, cô cầm lấy đi, có ba món bị hỏng rồi, cô nói cho tôi biết giá của chúng, tôi sẽ đền.”
Cô gái vậy mà lại không nhận những món đồ thủ công bác gái nhặt được.
“Đã rơi hết xuống đất rồi, tôi không muốn nhận cái nào cả, bà đền tất cả chúng cho tôi, tôi sẽ mua cái mới.” Cô ta hùng hổ hăm dọa.
“Những thứ này giá bao nhiêu?” Bác ấy lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay được bọc kín, từng chút một mở ra, bên trong chỉ có một tờ tiền giấy màu đỏ, còn lại là mười tệ, hai mươi tệ, và một ít tiền lẻ, đoán chừng cộng lại còn chưa đến 300 tệ và chúng đều nhăn nhúm.
“Cô gái, tôi chỉ có bấy nhiêu thôi, đủ không?”
Cô ta ném tiền xuống đất: "Không đủ tiền thì bảo người nhà bà mang tiền đến, đừng hòng lừa gạt tôi, bổn tiểu thư không phải là người dễ bắt nạt đâu."
Nước mắt của bác gái lập tức rơi xuống, từng giọt lớn rơi trên đất, giọng nói run run: “Con trai tôi bị bệnh, nó nói muốn ăn ngỗng quay, tôi đến mua ngỗng quay cho nó. Trong nhà không còn ai khác nữa."
"Tôi không quan tâm, nếu hôm nay bà không đền tiền thì đừng mong đi được." Cô ta khoanh tay trước ngực, dáng vẻ được nước nước lấn tới.
“Tiểu Hân Hân, tôi đi qua kia xem thử.”
Lăng Niệm Niên tức giận đi qua, vẻ mặt tràn đầy khí thế nhìn cô gái: "Thế nào, muốn bắt nạt người già à?"
Cô ta bị khí thế của Lăng Niệm Niệm dọa sợ, liếc mắt nhìn thấy cả người cô toàn là hàng cao cấp, hẳn là người giàu có.
Trong lòng cô ta hơi sợ, nhưng vẫn giả vờ nói: "Thế nào, làm vỡ đồ của người khác không cần đền sao?"
Có người đứng cạnh đó nhỏ tiếng xì xầm: "Rõ ràng là cô ta đi mà không nhìn đường, đụng trúng bác gái. Bây giờ còn vu khống người ta. Haizz, mấy cô gái trẻ bây giờ thật là không biết nói sao."
Giọng của người đó không lớn nhưng đều lọt vào tai Lăng Niệm Niên.
Cô nhanh trí đưa ra ý kiến: “Cô nói bà ấy làm vỡ đồ của cô? Cô có bằng chứng gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-98-2.html.]
“Tất cả đồ đều vừa rơi xuống đất, còn cần bằng chứng gì nữa?” Cô gái hỏi.
"Vậy nếu tôi nói là cô va trúng làm bà ấy ngã xuống đất, có phải cũng không có vấn đề gì không? Vừa rồi bác gái mới là người đã ngã xuống đất, tôi thấy cô phải trả tiền thuốc men cho bà ấy mới đúng." Lăng Niệm Niệm khẽ nhếch môi.
Cô ta lập tức hơi hoảng sợ, giọng nói mất bình tĩnh: "Cô, cô đừng nói bậy. Là bà ta không có mắt đụng trúng người tôi, cô đừng mơ vu khống tôi."
“Nếu như hai bên đều cố chấp với ý kiến của mình, chi bằng chúng ta nhờ trung tâm mua sắm kiểm tra camera giám sát, đến lúc đó nhìn qua là sẽ biết ngay ai đúng ai sai.”
Lăng Niệm Niệm nói xong liền nắm lấy tay cô ta, kéo cô ta vào trung tâm thương mại, sau đó nói với bác gái bên cạnh: "Bác đừng sợ, chúng ta cùng đi xem camera giám sát."
Cô ta cố gắng hất mạnh tay: "Ai có thời gian đi với mấy người? Hôm nay coi như tôi xui xẻo, hừ!"
Cô ta giật lấy chiếc túi từ tay bác gái và nhanh chóng bỏ đi.
Những người xung quanh vỗ tay, tán dương Lăng Niệm Niệm rồi đều giải tán.
“Cô gái, cảm ơn cô.” Mắt bác gái đỏ hoe, nắm tay cô: “Nếu hôm nay không có cô, tôi cũng không biết làm thế nào.”
Lăng Niệm Niệm nắm tay bà ấy, mỉm cười: "Bác gái, việc bác không làm thì không cần bồi thường. Lần sau gặp phải chuyện như thế này, nhất định phải cố gắng biện minh cho mình, biết không?"
"Được." Bác gái khẽ mỉm cười: "Tôi không có gì để cảm ơn cô, không bằng tôi đãi cô món ngỗng quay nhé? Tôi biết ở đây có một quán vô cùng ngon, con trai tôi thường xuyên bảo tôi mua cho nó."
“Bác ơi, không cần đâu. Bác mau đi mua cho con trai bác đi, chúng cháu có việc khác phải làm nên đi trước đây.”
Cách đó không xa, Trình Dục Minh nhìn thấy hết cảnh này, trên môi nở nụ cười thật sâu.