Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 69: Xuống bếp
Cập nhật lúc: 2024-09-14 21:04:59
Lượt xem: 33
Sáng thứ hai, Lăng Niệm Niệm dậy sớm vào bếp.
May mắn trước kia cô thường xuyên nấu cơm, cho nên hiện tại mới có thể không chút hoang mang làm cơm hộp.
Rửa rau, thái rau, bật lửa, cho dầu vào nồi, xào, cho muối và bột ngọt, cho vào nồi đựng hộp cơm trưa, lát nữa chiên một quả trứng tình yêu đặt lên trên, vậy thì hoàn hảo!
Lúc dì Hồng vào phòng bếp, Lăng Niệm Niệm đang chiên trứng gà, tiếng dầu “xì xì” vang lên không ngừng.
“Aiz, tiểu thư, sao cô lại vào bếp, ra ngoài đi, để tôi.”
Dì Hồng thấy Lăng Niệm Niệm quấn tạp dề chiên trứng gà thì vô cùng hoảng sợ, giống như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh, tiến lên muốn cướp lấy nồi niêu xoong chảo trong tay cô.
Nhưng Lăng Niệm Niệm lại chặn tay dì Hồng, một tay cầm nồi lật trứng.
“Dì Hồng, dì chờ cháu chiên xong quả trứng này thì sẽ trả lại phòng bếp cho dì.”
Nhìn bộ dáng vô cùng thuần thục của Lăng Niệm Niệm, bà ấy vô cùng kinh ngạc.
Bà ấy đánh giá Lăng Niệm Niệm từ đầu đến chân, đúng là tiểu thư nhà mình mà nhỉ?
Nhưng tiểu thư học nấu ăn khi nào?
Bà ấy cố gắng nhớ lại, Lăng Niệm Niệm nói muốn làm cơm hộp tình yêu cho Trình Dục Minh nên nhốt mình trong phòng bếp chơi đùa nửa ngày, cuối cùng đầu bù tóc rối đẩy cửa ra, mà phòng bếp kia tựa như bị nổ, trên mặt đất tràn đầy đồ ăn rải rác, nồi cũng rơi trên mặt đất, bên trong còn tối om.
Từ đó về sau, Lăng Niệm Niệm bị cấm vào phòng bếp.
Nhưng bây giờ?
Dì Hồng nhìn thoáng qua hộp cơm đặt bên cạnh, bên trong lại chứa tôm lớn dầu sôi, đậu phụ khô, hơn nữa nhìn qua trông rất ngon.
Chẳng lẽ tiểu thư đi đăng ký lớp học nấu ăn cấp tốc?
Lăng Niệm Niệm tắt lửa, xúc trứng gà bỏ vào trong hộp cơm, đậy thức ăn lên, hình trái tim rất dễ thấy.
Cô liếc mắt thấy dì Hồng vẫn đang khiếp sợ nhìn mình, mỉm cười nói: “Dì Hồng, dì gặp quỷ ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-69-xuong-bep.html.]
“A, không phải.” Dì Hồng có chút xấu hổ nói: “Tiểu thư, những món này đều là cô tự mình làm à?”
“Ừ, chẳng lẽ phòng bếp này còn có người thứ ba sao?” Lăng Niệm Niệm nháy mắt với bà ấy, sau đó cô đậy hộp cơm lại, xách lên: “Dì Hồng, phòng bếp này trả lại cho dì, con đi làm trước.”
“A, tiểu thư, cô không ăn sáng sao?” Giọng dì Hồng từ phòng bếp truyền đến.
“Không ạ, trên đường đi cháu tùy tiện mua một chút rồi ăn là được.”
Vừa lái xe vừa ngâm nga khúc nhạc, Lăng Niệm Niệm vui vẻ đi làm.
Tiểu Lược nói đúng, chỉ cần da mặt cô đủ dày thì người xấu hổ chính là Trình Dục Minh.
Đến công ty, văn phòng vẫn trống không, Lăng Niệm Niệm là người đầu tiên đến.
Vừa mới ngồi xuống, cô lấy bánh quẩy và sữa đậu nành mua dưới tầng ra ăn, cười híp mắt nhìn hộp cơm trên bàn, đưa tay sờ sờ: Cơm hộp tình yêu, hôm nay phải trông chờ vào mày rồi. Hy vọng Trình Dục Minh sẽ ăn nó.
Mục Trì Tiện xách túi xách màu đen đi tới: “Hôm đó cô bị sốt không sao chứ?”
“Ừ, không sao, uống thuốc rồi ngủ một giấc là ổn.” Lăng Niệm Niệm ngượng ngùng chớp chớp mắt: “Mục lão sư, ngày đó dọa anh rồi, ngại quá.”
“Không sao, thân thể con gái mảnh mai tôi có thể hiểu được.” Anh ta vừa nói vừa lấy máy tính ra đặt ở trên bàn làm việc: “Chỉ là lần sau không chịu nổi thì đừng cố gắng chống đỡ, biết chưa?”
Lăng Niệm Niệm oán thầm: Tôi cũng đâu biết thân thể nguyên chủ yếu ớt như vậy chứ. Xem ra lần sau phải mang ô mới được.
“Ừ, biết rồi, cảm ơn Mục lão sư, hôm nay chúng ta phải viết bản báo cáo thị trường à?”
“Đúng, trước khi viết phải nhìn xem thiếu tư liệu gì, nếu vẫn không đủ thì e là chúng ta phải đi một chuyến nữa.”
“Được.” Lăng Niệm Niệm trở nên hăng hái, nhét hai ba miếng bánh quẩy vào trong miệng, rồi uống sữa đậu nành.
“Khụ khụ khụ.” Lăng Niệm Niệm vỗ vỗ ngực, uống quá vội nên bị sặc.
“Cô ăn chậm một chút, bây giờ còn chưa tới giờ làm việc, không vội.”
“Tôi không sao đâu.”