Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 44: Chắc không phải lại thất bại đâu nhỉ?
Cập nhật lúc: 2024-09-05 16:30:11
Lượt xem: 63
Chương 44: Chắc không phải lại làm hỏng đâu nhỉ?
Trở lại phòng, đèn Lăng Niệm Niệm cũng không bật đã lặng lẽ đi tới trước cửa sổ nhìn xuống thì xe của Trình Dục Minh đã không còn.
Nhịp tim cuồng loạn của cô lúc này mới dần dần bình tĩnh lại.
Cô bật đèn lên rồi nằm trên giường bắt đầu nhớ lại những gì đã xảy ra sau bữa tối hôm nay.
Cô chỉ nhớ cùng Trình Dục Minh một trước một sau vào thang máy, hai người đứng cách nhau một khoảng, sau đó có rất nhiều người đi vào rồi cô dựa vào lồng n.g.ự.c ấm áp kia rồi không còn ý thức…
Chờ đã, n.g.ự.c ấm áp!
Mình dựa vào trong lòng Trình Dục Minh sao?
Sau đó lên xe như thế nào, ở trong xe trông như thế nào?
Trình Dục Minh có ghét cô hơn không?
Bình thường ngay cả một cái liếc mắt anh cũng không cho cô, sao có thể cho cô tiếp xúc thân mật đây?
Toi rồi, không phải đêm nay lại làm hỏng nữa đấy chứ!
Lăng Niệm Niệm càng nghĩ càng sốt ruột, cả người đã hoàn toàn thanh tỉnh không hề buồn ngủ.
Cô đang định gọi cho hệ thống thì nó tự động xuất hiện:
[Ký chủ thân ái, chúc mừng cô đã hoàn thành nhiệm vụ bữa tối, độ hảo cảm +5 điểm. Chức năng ẩn dấu thêm điểm mở ra, +2 điểm. Độ hảo cảm tích lũy trước mắt là 23 điểm. Thắng lợi càng tiến thêm một bước, ký chủ cố lên nha!]
Hả, đây là lần đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ đã được cộng thêm điểm ẩn giấu?
Nhưng chức năng ẩn giấu thêm điểm này rốt cuộc là cái quỷ gì?
Trên đường về nhà cô ngủ mà? Không làm gì mà cũng được điểm à?
“Tiểu Lược, có phải hệ thống nhầm rồi không, tôi không làm gì sao có thể được cộng điểm?”
[Ký chủ, chức năng ẩn giấu thêm điểm chính là thần bí như thế, cô cũng không cần hỏi nhiều. Hôm nay vui vẻ như thế, hay là để lão công hát bài [Ngày lành] cho cô đi.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-44-chac-khong-phai-lai-that-bai-dau-nhi.html.]
“Thôi đừng. Tôi đã lĩnh giáo tiếng hát của anh rồi, để tôi ngủ một giấc thật ngon đi.”
Rửa mặt xong, Lăng Niệm Niệm vừa định nằm xuống thì đột nhiên nhớ ra đã lâu không nhìn điện thoại.
Cô vừa mở đã xuất hiện N tin nhắn wechat của Lục Ninh Hân.
[Ninh Ninh thích ăn cá: Tôi về thẳng nhà, đồ đạc tự cậu tới lấy đi đồ trọng sắc khinh hữu!]
[Ninh Ninh thích ăn cá: Cậu và Trình gia nhà cậu ăn cơm xong chưa? Tôi ở nhà chờ cậu.]
[Ninh Ninh thích ăn cá: Người đâu? Nếu không xuất hiện tôi sẽ ra ngoài chơi.]
[Ninh Ninh thích ăn cá: Tổ tông ơi, trả lời đi.]
Cô cảm thấy mình hôm nay quả thật có chút quá phận, vì để hoàn thành nhiệm vụ đã thẳng tay ném Lục Ninh Hân đi.
Nghĩ thế cô dứt khoát gọi cho Lục Ninh Hân, “Tút” năm tiếng mới được nhận.
Trong tiếng nhạc ồn ào, giọng nói ngọt ngào của Lục Ninh Hân truyền đến: “Tổ tông, cuối cùng cũng chịu xuất hiện.”
“Tiểu Hân Hân, hôm nay làm cậu thất vọng rồi, nhưng tôi thật sự có việc, lần sau bồi thường cho cậu được không?”
“Được được được, ai bảo người đó là Trình gia chứ, tôi nhận. Tuy nhiên, tại sao cậu không trả lời tin nhắn tôi? Chẳng lẽ hai người…” Nói đến đây Lục Ninh Hân nở nụ cười.
“Đừng nói bậy. Lúc ăn cơm tôi uống chút rượu, kết quả say ngủ thiếp đi, vừa mới được anh ấy đưa về nhà, vừa tỉnh lại chuyện đầu tiên tôi làm chính là gọi lại cho cậu đấy.”
“Coi như cậu còn có lương tâm.” Lục Ninh Hân mỉm cười nói tiếp: “Đúng rồi, quần áo kia của cậu làm sao bây giờ, muốn tới lấy không? Nó còn ở trên xe tôi.”
“Tôi uống rượu nên không ra ngoài được, hay là sáng mai tôi đến nhà cậu lấy sau được không? Mai tôi phải mặc nó đi làm để đám công nhân kia lòe đôi mắt chó.”
“Ha ha, cậu thật sự muốn đi làm?”
“Ừ.”
“Được rồi, vậy ngày mai tôi ở nhà chờ cậu.”