Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 41: Ăn tối

Cập nhật lúc: 2024-09-05 01:12:34
Lượt xem: 88

Từng món ăn ngon còn đang bốc khói được mang lên bàn tròn…

Tất cả đều là những món mà Lăng Niệm Niệm chưa từng thấy qua.

Cái bàn này thế nào cũng phải mấy chục triệu chứ?

Lăng Niệm Niệm nuốt nước miếng nhìn đồ ăn trên bàn.

Trình Dục Minh đang nói chuyện về hạng mục điện ảnh mới với Tiếu Yến thì nhìn thấy Lăng Niệm Niệm nuốt nước miếng, trong lòng anh khẽ cười một tiếng.

Lăng Niệm Niệm cũng là thiên kim nhà giàu nên cái gì cũng đã từng ăn, lẽ ra không thể tham ăn như thế.

Nhưng lần trước ở yến hội là lần đầu tiên anh thấy Lăng Niệm Niệm thích ăn.

Anh cầm đũa gắp một miếng tôm hùm bỏ vào bát Lăng Niệm Niệm: “Nếm thử đi.”

Tiếu Yến cũng đã hiểu, vội vàng mở miệng: “Lăng tiểu thư muốn ăn gì cứ lấy, tôi và Trình gia còn có việc phải bàn, có thể không bận tâm đến cô, đừng để ý.”

Lúc này Lăng Niệm Niệm đã bỏ con tôm vào trong miệng, vừa nhai vừa khoát tay: “Hai người cứ nói đi, không cần để ý đến tôi đâu.” 

Cô ăn nhanh như gió cuốn mây tan, rất nhanh trong đĩa đã chất đầy một đống vỏ tôm nhưng hai tay vẫn không dừng lại.

Không biết vì sao Tiếu Yến cảm thấy rất thú vị.

Nhân viên phục vụ nhanh chóng thay đĩa mới, Lăng Niệm Niệm vẫn ăn đến quên cả trời đất, hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt như có như không của Trình Dục Minh, còn u Dương bên cạnh thì kinh ngạc không thôi.

Anh ta nhìn đĩa của mình rồi lại nhìn đĩa của cô, không khỏi âm thầm giơ ngón tay cái lên với cô: Tại hạ nhận thua.

“Không được, chúng ta cùng nhau uống một ly đi, chúc hợp tác vui vẻ.” Tiếu Yến đột nhiên giơ ly rượu lên cười nói.

“À, được được.” Lăng Niệm Niệm lưu luyến không rời buông con cua đang gặm xuống, dùng khăn lau tay sau đó bưng ly rượu đứng lên.

Bốn người chạm vào ly rượu, Tiếu Yến uống một hơi cạn sạch trước, sau đó Trình Dục Minh và u Dương cũng uống hết, còn Lăng Niệm Niệm thì nhấp một ngụm, cô liếc thấy những người khác đều uống hết nên đành phải kiên trì nhắm mắt uống hết rượu trong ly.

Uống xong cô hít một hơi thật sâu rồi gắp thức ăn đưa vào miệng.

Không uống được rượu thật!

Nhìn phản ứng của Lăng Niệm Niệm, Trình Dục Minh không khỏi nhíu mày: Quả thật không giống như biết uống rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-41-an-toi.html.]

Chuyện gì đã xảy ra với người từng là bá chủ uống rượu?

“Phục vụ, cho một ly nước chanh.” Trình Dục Minh đột nhiên mở miệng.   

“Dạ, Trình gia.”

Lăng Niệm Niệm đang tiếp tục gặm cua, nghe Trình Dục Minh nói thì sững sờ.

Anh... Nhìn ra cô không biết uống rượu nên gọi nước chanh cho cô sao?

Quả nhiên, sau khi nước chanh được mang lên, Trình Dục Minh liền đẩy nó tới trước mặt cô: “Uống cái này đi.”

Cho cô!

Trái tim Lăng Niệm Niệm như nhảy ra ngoài, cô nghiêng mặt mỉm cười: “Cảm ơn.”

Mặt Trình Dục Minh không chút thay đổi quay đầu, lại nhìn thấy bên tai Lăng Niệm Niệm đỏ bừng.

Tiếu Yến yên lặng nhìn một màn trước mắt, mỉm cười không nói gì, chỉ là thức thời không rót rượu cho Lăng Niệm Niệm nữa.

……

“Vậy Trình gia, việc này cứ quyết định như vậy đi, ngày mai tôi bảo người đưa hợp đồng cho anh.” Tiếu Yến đứng dậy nhưng không vững nên đành phải vịn tay Trình Dục Minh.

“Ừ.” Trình Dục Minh thản nhiên đáp: “ u Dương, tiễn Tiếu tổng.”

“Không cần đâu Trình gia, anh khách khí quá rồi.” Tiếu Yến khoát tay áo: “Tài xế của tôi đang chờ ở dưới, không sao đâu.”

Nhưng u Dương đã tiến lên đỡ lấy Tiếu Yến: “Tiếu tổng, chúng ta đi bên này.”

Sau khi hai người rời đi, Trình Dục Minh nhìn Lăng Niệm Niệm đang ngồi trên ghế, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt tựa hồ có chút mê ly.

“Cô... Có thể tự về không?” Trình Dục Minh nhìn cô.

“Tôi có thể.” Lăng Niệm Niệm cố gắng chống đỡ thân thể đứng lên đi về phía trước vài bước.

Sau đó cô quay đầu cười với Trình Dục Minh phía sau: “Anh xem, tôi nói có thể đi mà.” Nói xong tiếp tục đi ra ngoài cửa.

Trình Dục Minh nhìn cô chằm chằm nhíu mày không nói gì, chỉ gắt gao đi theo bên cạnh cô.

Loading...