Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 20: Cái nhà kia làm người ta cảm thấy ghê tởm
Cập nhật lúc: 2024-08-29 23:40:58
Lượt xem: 95
Là mẹ kế của anh.
Sao bà ta lại gọi cho anh?
Trình Dục Minh nhíu mày, coi như không nhìn thấy, tiếp tục xem tin tức.
Nhưng sau khi chuông điện thoại đứt, lại vang lên, lúc này biến thành “Trình Hạo Nghĩa”.
Nhìn thái độ của họ, có lẽ nếu anh không nghe máy thì sẽ không bỏ qua.
Trình Dục Minh đành nhấn nút nghe.
“Chuyện gì!” Anh tức giận nói.
“Dục Minh còn bận không?” Giọng nói mang theo ý cười của Trình Hạo Nghĩa truyền đến, có chút nịnh nọt.
“Có việc thì nói, không có việc gì tôi cúp máy.”
“Đừng cúp máy, ba muốn hỏi con, cuối tuần có rảnh về nhà không? Ba và dì đã lâu không gặp con, em trai con cũng tốt nghiệp về nước, về nhà tụ họp đi. Hai người cũng đã hơn nửa năm không gặp nhau rồi.”
“Không rảnh.”
Hai chữ lạnh như băng làm cho người đầu dây bên kia trầm mặc một lát, rõ ràng đang đè nén sự tức giận của mình.
Một lát sau, giọng nói nịnh nọt lại vang lên: “Chỉ là trở về ăn bữa cơm mà thôi, không mất nhiều thời gian của con đâu.”
“Ông biết cái nhà đó khiến tôi chán ghét như nào không?’
“Con nghe ba nói…”
Trình Hạo Nghĩa còn chưa nói xong, điện thoại đã truyền đến “tít tít tít” cúp máy.
Trình Hạo Nghĩa tựa ở đầu giường, trong miệng mắng chửi không ngừng: “Con mẹ nó, thằng nhóc thối, là do khi nó còn bé bị đánh quá ít!”
“Nó cúp điện thoại của anh?”
Lục Phượng Nghi nhíu mày, xoay eo rắn nước ôm Trình Hạo Nghĩa: “Sao, đứa con trai kia không cho anh một chút mặt mũi nào à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-20-cai-nha-kia-lam-nguoi-ta-cam-thay-ghe-tom.html.]
“Cánh cứng rồi, cha nó không nghe.” Trình Hạo Nghĩa không thể làm gì: “Xem ra ngày mai phải đi xin lão gia tử rồi.”
“Anh nói ông cụ nhà anh cũng vậy, dứt khoát giao công ty cho nó chứ không cho anh.” Lục Phượng Nghi không cam lòng: “Lúc trước nếu biết anh như vậy thì em đã không gả cho anh, nhớ năm đó người theo đuổi em có thể xếp hàng sang Pháp rồi.”
“Chuyện trước kia em đừng nhắc tới nữa. Nếu không phải vì em, thằng nhóc thối kia cũng không ghi hận anh nhiều năm như vậy.” Trình Hạo Nghĩa bất đắc dĩ lắc đầu.
Mặt Lục Phượng Nghi lập tức trầm xuống, thân thể nhỏ nhắn gợi cảm vặn vẹo, đưa lưng về phía ông ta tức giận nói: “Được, đều là lỗi của em, là năm đó em mắt mù coi trọng người đàn ông có vợ như anh.”
“Em nhìn em xem, lại tức giận rồi.” Trình Hạo Nghĩa ôm eo bà ta: “Bảo bối, anh sai rồi, hai ngày nữa mua cho em cái túi Hermes em thích để bồi tội, được không? Anh thật sự thua trên người tiểu yêu tinh em rồi.”
Lục Phượng Nghi quay đầu cười híp mắt nhìn ông ta, hôn một cái: “Còn chuyện con trai anh làm, anh phải nhanh chóng giải quyết, nhất định phải cho con em vào công ty sắp xếp công việc tốt.”
“Được được được, ngày mai chúng ta đi xin lão gia tử. Nó chỉ nghe lời lão gia tử mà.”
“Ừ, vậy một nhà ba người chúng ta ngày mai cùng đi thăm ông ta.”
“Được. Bây giờ chúng ta có nên…” Trình Hạo Nghĩa giật áo ngủ của Lục Phượng Nghi, nhào tới.
Lão háo sắc này!
……
Trình Dục Minh cúp điện thoại rồi ném mạnh xuống, rất lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Trong đầu anh hiện lên khuôn mặt ghê tởm của Lục Phượng Nghi.
Nếu không phải vì bà ta, mẹ anh cũng sẽ không...
Con đàn bà c.h.ế.t tiệt!
Đàn bà có dáng người nóng bỏng đều đê tiện!
Mắt Trình Dục Minh trở nên đỏ tươi, dữ tợn không chịu nổi.
Đột nhiên trong đầu anh lại hiện lên cách ăn mặc của Lăng Niệm Niệm hôm nay, cũng giống như lần đầu tiên nhìn thấy Lục Phượng Ninh năm đó.
Một chút tình cảm vốn dâng lên trong lòng nhất thời tiêu tán không thấy đâu.