Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 14: Danh tiếng kém đến cực hạn
Cập nhật lúc: 2024-08-29 08:41:47
Lượt xem: 94
Sau khi Lăng Niệm Niệm đi ra từ văn phòng Lăng Viễn, cô dứt khoát đi đến bộ phận của mình ở tầng 22.
Bộ phận phát triển là một trong những bộ phận quan trọng nhất của bất động sản Lăng Viễn, phụ trách chiến lược phát triển của công ty, kế hoạch cụ thể của hạng mục, lấy đất và làm thủ tục cấp phép.
Lăng Viễn sắp xếp cô ở bộ phận phát triển cũng hy vọng cô có thể mau chóng tìm hiểu dự án và hoạt động của công ty, đặt nền móng cho việc tiếp quản công ty sau này.
Nhưng trong lúc nguyên chủ nhậm chức ở bộ phận phát triển công ty, một tuần còn không tới công ty hai lần, mỗi lần tới cũng chỉ ở lại hai ba giờ đã cảm thấy nhàm chán, căn bản là chưa từng chú ý tới công việc, một lòng một dạ không phải ở trên người Trình Dục Minh thì là đang chơi đùa.
Hôm nay, Lăng Niệm Niệm quyết định ở lại công ty cho đến khi tan tầm, cũng bảo người ta đưa tư liệu dự án gần đây công ty đang theo cho cô, ngồi tại chỗ nghiêm túc nghiên cứu.
Dáng vẻ nghiêm túc kia làm cho người quản lí Hàn Đình giật mình.
Những nhân viên khác cũng đều châu đầu ghé tai, bàn luận về chuyện Lăng Niệm Niệm rất sôi nổi.
Trong phòng nghỉ ngơi.
Lăng Niệm Niệm đang bưng ly trà chuẩn bị đi lấy nước, ở góc rẽ chợt nghe có người nhắc tới mình, nhưng cô không đi tới mà trốn nghe trộm. Cô rất tò mò những nhân viên này đánh giá nguyên chủ như thế nào.
Ba nữ nhân viên đang ở trong phòng trà bàn tán.
Đồng nghiệp nữ A: “Chắc chắn tâm huyết của Lăng đại tiểu thư dâng trào, tôi đánh cược với cô, cuối tuần cô ấy sẽ khôi phục nguyên dạng, nhiều nhất duy trì được hai ngày mà thôi.”
Đồng nghiệp nữ B: “Đúng vậy đúng vậy. Với ý chí muốn nhào vào Trình gia của cô ấy, làm sao còn có thời gian chạy tới công ty chứ? Không nhìn chằm chằm Trình gia như thể sợ người phụ nữ khác nhân cơ hội chen vào là may lắm rồi.”
Đồng nghiệp nữ A: “Cũng không phải. Nếu không phải chỉ phúc vi hôn thì cô ấy có thể lọt vào mắt Trình gia không? Cách ăn mặc mỗi ngày như thể sợ người khác không biết n.g.ự.c lớn m.ô.n.g vểnh ấy.”
Đồng nghiệp nữ C: “Hừ, không biết còn tưởng là nhân viên tiếp rượu, ha ha ha.”
Mỗi một câu đều tràn ngập sự châm chọc cùng khinh thường.
Thì ra danh tiếng của nguyên chủ ở công ty kém như vậy! Chỉ sợ là danh tiếng ở cả Giang Thành cũng không khá hơn chút nào.
Lăng Niệm Niệm cúi đầu nhìn thoáng qua cách ăn mặc của mình, là một bộ quần áo cô tiện tay lấy trong tủ của nguyên chủ: cổ thấp, bó sát người, siêu ngắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-14-danh-tieng-kem-den-cuc-han.html.]
Cái này quả thật hơi gợi cảm!
Nhưng cô đã quét qua tủ quần áo của Lăng Niệm Niệm một lần, gần như tất cả đều là loại quần áo này.
Không được, lát nữa cô nhất định phải gọi Lục Ninh Hân đi mua quần áo cùng, tạo ra một Lăng Niệm Niệm hoàn toàn mới.
“Khụ khụ khụ.”
Lăng Niệm Niệm ho khan vài tiếng rồi đi vào phòng trà, ba người đang bát quái kia vừa thấy chính chủ đến nhanh chóng ngậm miệng, xấu hổ mỉm cười chào hỏi cô, sau đó bưng ly nước chạy đi nhanh như chớp.
Lăng Niệm Niệm khom lưng rót nước, đột nhiên Hàn Đình cầm ly trà đi tới, nịnh nọt cười: “Niệm Niệm, những tư liệu hôm nay cô xem thế nào?”
Lăng Niệm Niệm nhận nước xong rồi uống một ngụm, nhìn về phía Hàn Đình: “Ừ, rất tốt. Chỉ là hạng mục hơi nhiều, có thể cần nhiều thời gian mới quen thuộc.”
“Không vội không vội, cô từ từ xem đi, mệt thì nghỉ ngơi. Có gì không hiểu có thể tới hỏi tôi bất cứ lúc nào.”
Ngoài miệng thì Hàn Đình nói như vậy nhưng trong lòng lại nghĩ cô chắc chắn không xem hết được, càng không có khả năng tới hỏi mình về chuyện hạng mục.
Trong mắt anh ta, Lăng Niệm Niệm chỉ là người mà chủ tịch tùy tiện nhét vào, để sau này khi tiếp nhận công ty không bị các cổ đông khác nói hoàn toàn không biết cách làm ăn, danh bất chính ngôn bất thuận.
Anh ta cũng không tin Lăng Niệm Niệm thật sự có thể làm ra điều gì đáng kinh ngạc!
Chỉ cần không thêm phiền, không tìm anh ta gây phiền toái đã là vạn sự đại cát!
“Được, Hàn tổng.” Lăng Niệm Niệm mỉm cười, ánh mắt cong thành trăng non.
Nhớ tới lần đầu tiên Lăng Niệm Niệm tới văn phòng báo danh, cô đã dứt khoát gọi anh ta là “Hàn Đình”, vốn dĩ chưa nói tới tôn trọng người khác. Bây giờ đột nhiên gọi anh ta là “Hàn tổng”, ngược lại khiến anh ta không thích ứng nổi.
“Hàn tổng, vậy tôi đi làm việc trước đây…”
Nhìn bóng lưng của cô, Hàn Đình luôn có một loại cảm giác kỳ quái, rõ ràng là cùng một người nhưng anh ta lại có cảm giác như là một người khác.
Anh ta suy nghĩ một chút rồi mỉm cười lắc đầu: Làm sao có thể, có lẽ là hôm nay tâm tình cô ấy tốt chăng?