Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 116.2
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:53:31
Lượt xem: 37
Lăng Niệm Niệm buông lỏng tay cô ta ra, lui về phía sau một bước, hai tay khoanh cánh tay, lạnh lùng nhìn Tần Duyệt: “Nói, tại sao phải làm như vậy?”
Cả người Tần Duyệt vô lực lắc lắc, thiếu chút nữa đứng không vững.
Ổn định thân hình, cô ta ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong ánh mắt mang theo một tia hận ý, chậm rãi mở miệng: “Tôi nhìn không nổi bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh của cô, ba lần bảy lượt bắt nạt Lăng Sương Sương đáng thương. Đáng giận hơn chính là, cô lại còn đánh tôi, cho nên tôi gọi người…”
Ánh mắt Tần Duyệt nhìn lướt qua Vương Tiểu Hổ đang quỳ trên mặt đất, ngoài miệng mắng: “Đáng tiếc, là một tên vô dụng.”
Ánh mắt Trình Dục Minh híp lại, nham hiểm nhìn Tần Duyệt: “Chỉ vì như thế mà cô muốn hủy hoại sự trong sạch của vị hôn thê tôi?”
Lăng Niệm Niệm nghe được ba chữ "vị hôn thê", nhịn không được nghiêng mặt liếc Trình Dục Minh một cái.
Vẻ mặt anh rất nghiêm túc, cũng không cảm thấy có chỗ nào không ổn.
Trong lòng Lăng Niệm Niệm khẽ ha một tiếng: Trình Dục Minh thật sự nhập vai quá sâu.
Tần Duyệt giải thích: “Tôi chỉ bảo người ta chụp vài tấm ảnh, cũng không bảo gã ta đi làm chuyện gì quá đáng hơn. Hơn nữa hiện tại không phải cũng không thành công sao? Lăng Niệm Niệm cũng không có tổn hại gì. Hơn nữa tôi cũng bị tát vài cái, mặt sưng lên, không bằng chuyện này cứ như vậy quên đi, chúng ta không truy cứu lẫn nhau?”
Lăng Niệm Niệm cười nhạo một tiếng: “Không truy cứu lẫn nhau? Vậy không bằng tôi cũng cho người lột quần áo của cô, chụp vài tấm ảnh, có lẽ như vậy mới có thể triệt tiêu.”
Đồng tử Tần Duyệt lại phóng đại, không thể tin nhìn về phía Lăng Niệm Niệm: “Cô nói cái gì, chẳng lẽ…”
Ánh mắt cô ta nhìn về phía Vương Tiểu Hổ: “Anh…”
Vương Tiểu Hổ gật đầu.
Cô ta nhất thời cảm thấy sấm sét giữa trời quang, không dám nhìn vào mắt Trình Dục Minh, cúi đầu.
Cô ta cảm thấy Trình Dục Minh hẳn là sẽ không buông tha cho mình.
Nhưng cô ta vẫn ôm một chút tâm lý may mắn, đột nhiên quỳ xuống, bò đến trước mặt Trình Dục Minh: “Trình gia, Lăng Niệm Niệm không phải người tốt gì. Lúc trước cô ta đối xử với Sương Sương như thế nào, anh cũng đã tận mắt nhìn thấy. Một người phụ nữ như cô ta vốn dĩ không xứng với anh, anh cần gì phải ra mặt vì cô ta chứ?”
“Là ai sai khiến cô làm như vậy?” Trình Dục Minh lạnh lùng nói.
Tần Duyệt lắc đầu: “Không có ai sai khiến hết, tôi chỉ muốn trả thù cô ta thôi.”
“Chỉ vì một cái tát đêm đó ở quán bar Dạ Sắc?” Trình Dục Minh nhíu mày.
Chỉ một cái tát đã muốn lấy sự trong sạch của một người phụ nữ để chống lại, đúng là quá đáng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-116-2.html.]
“Không chỉ vậy, cô ta luôn bắt nạt Sương Sương. Sương Sương là bạn thân nhất của tôi, tôi không muốn nhìn thấy cô ấy bị bắt nạt bởi người chị họ ngang ngược này, vì vậy tôi cũng muốn trả thù.”
“Cho nên, chuyện mua hot search cũng là cô làm vì Lăng Sương Sương?”
Lăng Niệm Niệm ở một bên kinh ngạc.
Cô không nghĩ tới chuyện có người mua hot search, chỉ nghĩ chắc mình xui mà thôi.
Nhưng sau đó không biết vì sao nó lại biến mất.
Có lẽ chỉ hot trong 3 phút.
Tần Duyệt gật đầu, vẻ mặt rất nghiêm túc, nhìn qua không giống nói dối.
Trình Dục Minh nhìn người trước mặt, mặt không chút thay đổi, không nói một câu.
Giờ khắc này anh cảm thấy Tần Duyệt cũng giống như chính mình lúc trước, bị sương mù che lấp, thật sự là vừa đáng buồn vừa buồn cười.
Không ngoài dự đoán của anh, Tần Duyệt cũng không biết bộ mặt thật của Lăng Sương Sương.
“Trình gia, lời tôi nói chắc chắn không sai, tất cả mọi chuyện chỉ do tôi làm nên, không liên quan đến Sương Sương. Cô ấy rất lương thiện, luôn khuyên tôi không nên oán hận chị họ cô ấy.” Tần Duyệt gằn từng chữ nói.
Lăng Niệm Niệm ở một bên nghe Tần Duyệt nói, bỗng nhiên phá lên cười.
Tần Duyệt cau mày nhìn về phía cô: “Cô cười cái gì! Nếu không phải vì cô đối xử với cô ấy như vậy, cũng sẽ không có chuyện hôm nay xảy ra. Lăng Niệm Niệm, cô mới là người khởi xướng.”
Lăng Niệm Niệm thu hồi nụ cười, khinh bỉ nhếch khóe miệng: “Tần Duyệt, cô ngây thơ thật đấy.”
“Ý cô là sao?”
“Tới bây giờ mà cô vẫn chưa biết bạn tốt Lăng Sương Sương của cô, em họ tôi, là dạng người gì ư?” Lăng Niệm Niệm cúi người xuống, tới gần cô ta, ánh mắt hùng hổ dọa người: “Cũng đúng thôi, trà xanh như cô ta luôn giả bộ Tiểu Bạch Liên ở trước mặt mọi người mà.”
Lăng Niệm Niệm quay đầu nhìn Trình Dục Minh, tiếp tục nói: “Ngay cả Trình gia đường đường là người giàu nhất Giang Thành, không phải cũng bị tướng mạo của cô ta lừa gạt sao?”
Trình Dục Minh đột nhiên bị nhắc tới quá khứ, ho khan vài tiếng không được tự nhiên, hạ giọng nói bên tai Lăng Niệm Niệm: “Lăng Niệm Niệm, anh biết sai rồi, em đừng nhắc lại nữa.”
Lăng Niệm Niệm chớp chớp mắt, không nói gì nữa.