Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 115.2
Cập nhật lúc: 2024-10-24 21:27:35
Lượt xem: 23
Một lần nữa nhìn thấy mặt mộc của Lăng Niệm Niệm, trái tim Trình Dục Minh lại rung động.
Thanh thuần, xinh xắn…
Thậm chí anh còn không hiểu nổi Lăng Niệm Niệm trước kia, rõ ràng mặt mộc cô xinh như thế, nhưng mỗi ngày thích trang điểm thật đậm đi ra dọa người, bộ dáng thanh thuần như vậy không phải tốt hơn sao?
“Đi thôi.” Lăng Niệm Niệm đeo ba lô, vòng qua người anh đi về phía trước.
Trình Dục Minh cười nhạt, sau đó đi theo.
Lúc hai người đi tới ven hồ Khê Hồ đã khoảng 7 giờ 40 phút.
Bọn họ trốn ở một bên, thấy bên kia Vương Tiểu Hổ đang chờ.
Trên tay gã cầm một túi văn kiện to, lo lắng đi qua đi lại, nhìn ra được tâm thần không yên.
Khóe miệng bị rách một chút, xưng lên màu xanh tím.
Nơi này là ngoại ô, sáng sớm hầu như không nhìn thấy bóng người, ngoại trừ tiếng chim hót và tiếng gió từ từ thổi tới.
Điện thoại di động trong túi Trình Dục Minh rung lên, anh nhìn thoáng qua, nhếch môi.
Mọi chuyện đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông.
Thời gian cách 8 giờ càng ngày càng gần, Lăng Niệm Niệm ngừng thở, nhìn chằm chằm động tĩnh bên Vương Tiểu Hổ không chớp mắt.
Điện thoại của Trình Dục Minh lại rung lên.
Anh nhìn thoáng qua, ăn mừng một tiếng, tiến đến bên tai Lăng Niệm Niệm nhẹ giọng nói: “Đến rồi.”
Quả nhiên ngay sau đó có một chiếc xe dừng ở bên đường, có một người đi xuống từ ghế lái, đội mũ đeo khẩu trang, toàn thân mặc bộ đồ đen.
Không thể nhìn rõ ngoại hình và giới tính.
Trên tay xách theo một cái túi, nhìn xung quanh một lượt rồi đi về hướng Vương Tiểu Hổ.
“Anh là Vương Tiểu Hổ.” Người kia mở miệng.
Vương Tiểu Hổ gật đầu, lắc lư văn kiện trong tay, cố gắng khắc chế sự sợ hãi của chính mình, nói: “Đồ anh muốn ở đây rồi, tiền tôi đâu?”
Người đàn ông ném cái túi xuống chân gã: “Tự đếm đi.”
Vương Tiểu Hổ ngồi xổm xuống, mở túi ra nghiêm túc đếm, sau đó nói: “Số lượng không sai.”
Gã muốn đưa tay nhấc túi đựng tiền lên nhưng lại bị người tới một tay giành trước nhấc lên.
Người nọ lạnh lùng mở miệng: “Kiểm hàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-115-2.html.]
Trong lòng Vương Tiểu Hổ “lộp bộp” một tiếng nhưng vẫn ra vẻ trấn tĩnh đưa túi văn kiện trên tay qua: “Đây là đồ anh muốn.”
Người nọ nhận lấy túi rồi đặt dưới chân, hai tay mở túi ra xem ảnh chụp bên trong.
Vương Tiểu Hổ sợ hãi, đột nhiên đoạt lấy túi trong tay đối phương nhanh chân bỏ chạy.
Người kia biết bị lừa, vội vàng gọi điện thoại, sau đó nhanh chân đuổi theo.
Rất nhanh phía trước gã xuất hiện vài người, chặn đường Vương Tiểu Hổ.
Người mặc đồ đen kia đến gần, cười khinh bỉ: “Muốn lừa tiền?”
Anh ta lấy ảnh trong túi ra nhìn, đó đều là ảnh phong cảnh, vốn dĩ không liên quan đến chuyện kia.
“Bắt lấy.”
Vương Tiểu Hổ bị mấy người kia kiềm chế, giãy dụa bất động.
Lăng Niệm Niệm nhìn về phía Trình Dục Minh: “Làm sao bây giờ?”
“Không sao, quan sát thêm một chút đi.” Trình Dục Minh nhẹ giọng nói: “Đây hẳn không phải là kẻ đứng sau màn.”
Lăng Niệm Niệm gật đầu, chỉ thấy bọn họ áp chế Vương Tiểu Hổ lên xe, sau đó khởi động rời đi.
Trình Dục Minh lấy điện thoại ra, trả lời tin nhắn vừa rồi, đợi xe đi xa, mới cùng Lăng Niệm Niệm đi ra, lên xe.
Chiếc xe khởi động, dọc theo đường chạy thẳng đến một nhà máy đổ nát.
Nó cũ nát và có mùi mốc.
Xuống xe, Lăng Niệm Niệm liếc mắt một cái liền thấy Âu Dương canh giữ ở bên ngoài, còn có mười mấy người ăn mặc bảo tiêu.
Trên mặt đất là hai người vừa mới trói Vương Tiểu Hổ đi, dĩ nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
“Chuyện sao rồi?” Trình Dục Minh nhìn Âu Dương, vẻ mặt âm trầm.
“Người bị đưa đến đó rồi.” Âu Dương chỉ vào một cánh cửa sắt đóng chặt: “Bên trong hẳn là người mà gia muốn tìm.”
Lăng Niệm Niệm trừng mắt nhìn cánh cửa sắt kia, ngọn lửa hừng hực trong lòng đã bốc cháy.
Bên trong, chính là người muốn hủy hoại sự trong sạch của cô.
Trình Dục Minh liếc mắt nhìn Lăng Niệm Niệm bên cạnh, chỉ thấy hai mắt cô đỏ bừng, dường như muốn nuốt sống bên trong.
Anh đột nhiên vung tay lên: “Vào thôi.”