Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 113.2
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:29:07
Lượt xem: 22
Gã đàn ông đó lắc đầu cứng miệng nói: “Không ai sai khiến tao, chỉ là tao thấy cô ta đang đi một mình, nên mới có ý đồ xấu.”
“À?Thật là thế?” Trình Dục Minh nắm lấy cầm của anh ta, bắt anh ta phải ngước đầu lên nhìn vào mắt mình, ánh sáng lạnh rợn người xuyên vào mắt khiến anh ta không kìm được mà run lên.
“Mày… Mày tính làm gì? Đừng làm bậy.” Giọng nói của anh ta đã bắt đầu run sợ.
Trình Dục Minh cười khẩy: “Mày biết tao là ai không?”
Anh ta nhìn chằm chằm vào mặt anh một hồi lâu, đột nhiên rùng mình như nhìn thấy ma: “Mày… là Trình gia, tổng tài của tập đoàn Ngạo Thiên Trình Dục Minh.”
Trình Dục Minh vỗ vào mặt anh ta, cười lạnh lùng nói: “Vậy thì mày có biết cô ấy là ai không?”
Anh ta đột nhiên nhớ đến hot search mấy ngày trước trên Weibo, cô gái đó với cô gái này nhìn giống hệt nhau.
Nếu không phải được nhắc nhở, anh ta xém tí nữa cũng quên mất cô gái này chính là vị hôn thê tương lai của Trình Dục Minh.
Mọi người đều nói Trình gia ở Giang Thành rất tàn nhẫn độc ác. Nếu thế thì anh ta coi như tiêu đời rồi
Cả người anh ta run cầm cặp, bắt đầu đổ mồ hôi, giọng nói run rẩy.“Trình… Trình gia, tôi… tôi không phải cố tình. Tôi không biết cô ta… cô ta là người của ngài. Tôi chỉ là nhất thời nổi hứng, xin ngài tha cho tôi, tha mạng cho tôi được không?” Trình Dục Minh nheo mắt lại, ánh nhìn trở nên sắc bén hơn, giọng nói lạnh lùng thêm vài phần.
“Vẫn không chịu nói sự thật, thấy mệnh của mày nợ nhiều thế, hay là để tao giúp mày cắt nó đi?”
Trình Dục Minh nói xong, liền trượt tay xuống, dừng lại ở phía trước hông anh ta, bắt đầu cười lạnh lùng.
Tiếng cười đó thật sự rợn người, ngay cả Lăng Niệm Niệm bên cạnh cũng là lần đầu tiên thấy được dáng vẻ như vậy của Trình Dục Minh, thật lòng mà nói khá là đáng sợ.
Nhưng chiêu đe dọa này cũng rất có hiệu quả.
Chắc anh ta đã bị hù đái ra quần rồi, vừa khóc vừa hét lớn: “Đừng mà, đừng, Trình gia xin tha mạng, tôi nói, tôi nói.”
“Tôi là một tên lưu manh, bởi vì cờ b.ạ.c mà mắc một đống nợ, vì thế mới chấp nhận làm một số việc tạm bợ. Hai ngày trước có một người phụ nữ lạ gọi điện thoại cho tôi muốn tôi giúp cô ta làm một chuyện, cô ta đưa cho tôi một tấm hình, muốn tôi lên giường cùng cô gái trên tấm hình này. Thù lao là 100 vạn.” Anh ta thở phào rồi tiếp tục nói: “Cô ta rất hào phóng, đưa cho tôi trước 20 vạn, nói đợi sau khi nhận được hình thành công sẽ gửi phần còn lại.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-113-2.html.]
“Mày đã gặp người phụ nữ đó chưa? Biết ả ta tên gì không?” Trình Dục Minh hỏi.
Anh ta lắc đầu:“Tôi không biết, tôi thật sự không biết, chúng tôi toàn liên lạc online chứ chưa hề gặp mặt.”
“Thật không?”
“Thật,nếu tôi nói dối sẽ bị trời đánh.”
“Tốt, đưa số điện thoại của người liên lạc với mày và số tài khoản đã chuyển tiền cho tao, tao sẽ tự đi điều tra.”
Trình Dục Minh nheo ánh mắt sắc bén, anh muốn xem xem là ai to gan dám đụng đến vị hôn thê của mình.
Đột nhiên anh nhớ đến bóng dáng của một người .
Chắc lẽ là cô ta?
Anh ta gật đầu lia lịa: “Được, tôi sẽ nói cho ngài hết tất cả. Nhưng mà Trình gia ngài có thể tha mạng cho tôi được không, đừng báo cảnh nhé?”
Trình Dục Minh không nói gì mà nhin Lăng Niệm Niệm. Sau đó đến gần bên tai cô nói nhỏ vài câu.
Lăng Niệm Niệm gật đầu.
Trình Dục Minh nhếch môi nói:“Không báo cảnh sát cũng được, nhưng mà mày phải xóa toàn bộ những tấm hình mà đã chụp trong điện thoại của mày, ngoài ra mày phải gọi điện thoại hẹn người đó ra cho tao, nói rằng muốn đích thân đem những tấm hình này đưa đến tay ả ta, một tay giao tiền một tay giao hình, thế nào?”
“Chuyện này…” Anh ta có chút do dự, sau khi suy nghĩ một hồi lâu thì trả lời: “Tôi có thể làm như thế, nhưng nếu đối phương không chịu thì làm sao?”
“Không sao, mày cứ việc thử đi đã.”