Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 112: Bắt gian
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:27:49
Lượt xem: 5
Trời nắng chói chang, kéo theo đợt hơi nóng khiến người ta cảm thấy bồn chồn nóng nực.
Lăng Niệm Niệm đội nắng chạy vòng quanh vài tiểu khu để điều tra, lưng đã thấm đẫm mồ hôi, miệng lưỡi khô khốc.
May mà lần này cô đã sớm có chuẩn bị, thủ sẵn trong túi một cái ô mini, nếu không làn da trắng nõn của cô đã sớm bị cháy nắng dưới lớp tia cực tím này rồi.
Điều tra gần hai tiếng đồng hồ thu được không ít tư liệu, Lăng Niệm Niệm đã nóng không chịu được nữa nên cô quyết định tìm một khu trung tâm thương mại gần đây để uống miếng nước nghỉ ngơi.
Sau khi lấy lại sức, cô tiếp tục đi điều tra.
Bất tri bất giác trời đã tối dần, Lăng Niệm Niệm bước ra khỏi tiểu khu cuối cùng.
Đó là một khu dân cư cũ, rất tồi tàn. Nhưng do nó nằm ở trung tâm thành phố nên chi phí quá cao, mãi không được thu mua.
Đèn đường của nơi này đã cũ và luôn trong tình trạng hư hỏng, có không ít bóng đèn đã ngưng hoạt động, bên trong con hẻm nhỏ tối tăm thỉnh thoảng phát ra vài tiếng mèo kêu chó sủa khá dọa người.
Lăng Niệm Niệm một mình đeo túi đi trong cơn hẻm tối đen như mực, dọc đường chẳng có mấy bóng người, lâu lâu còn nghe có tiếng “xào xạc” của lá cây rung chuyển.
Con hẻm rất dài, đi vài phút mà vẫn chưa ra đến bên ngoài, lại còn ngày càng yên tĩnh.
Trong lòng Lăng Niệm Niệm hơi sợ hãi, cô vô thức tăng tốc độ.
Mắt thấy đã đến được lối ra, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm: Cuối cùng cũng thoát được con hẻm này rồi.
Đột nhiên, một bàn tay vươn ra từ phía sau cô, cầm một chiếc khăn tay bịt miệng cô lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-112-bat-gian.html.]
“Ưm…”
Lăng Niệm Niệm gắng sức giơ tay vùng vẫy vài cái, nhưng rất nhanh cô đã mất đi ý thức.
-
Công ty quốc tế Ngạo Thiên.
Trình Dục Minh dọn dẹp bàn làm việc, đóng máy tính lại, chuẩn bị tan làm.
Điện thoại đột nhiên thông báo có tin nhắn gửi tới.
Anh mở ra xem thì thấy đó là một đoạn tin nhắn đến từ số điện thoại nặc danh nào đó, gồm một tấm hình và một lời nhắn.
Từ tấm hình có thể nhìn ra thời gian là vào buổi tối, có lẽ là vừa mới chụp.
Trong hình là cảnh một người đàn ông ôm một cô gái bước vào khách sạn Minh Châu, hai người họ trông rất thân mật. Người đàn ông thì anh chưa gặp bao giờ, còn cô gái kia tuy chỉ thấy được một góc nhưng đường nét cơ thể, màu tóc và cả dáng người ấy khiến anh vừa nhìn đã nhận ra ngay đó chính là Lăng Niệm Niệm.
Trái tim anh đập nhanh hơn, đồng tử cũng không khỏi co rút lại.
Lăng Niệm Niệm vào khách sạn cùng một người đàn ông xa lạ để làm gì, lại còn ôm ôm ấp ấp?
Người gửi còn viết một câu: “Người tốt làm việc tốt, không cần cảm ơn.”
Xem ra có người tình cờ nhìn thấy vị hôn thê của anh và một tên đàn ông khác vào khách sạn nên mới tốt bụng chụp lại rồi gửi cho anh.