Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 111: Xin lỗi

Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:26:24
Lượt xem: 36

Trình Dục Minh nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không buông, anh cảm thấy lòng bàn tay mình bắt đầu đổ mồ hôi.

Chưa bao giờ anh lại thấy lo lắng đến thế.

Anh hạ thấp tầm mắt nhìn người bên cạnh mình, trong mắt ánh lên sự dịu dàng cùng với một chút tiếc nuối.

"Trước kia là do anh trách lầm em. Anh đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi." Trình Dục Minh chậm rãi nói, trong giọng nói có chút run rẩy: "Đều là lỗi của anh. Em nói không phải do mình, nhưng anh lại không tin."

Lăng Niệm Niên nhếch môi: "Thì sao? Sao tự nhiên giờ anh lại tin tôi? Mặt trời mọc đằng tây hả?"

“Anh đã xem lại camera, nên biết được sự thật.” Giọng nói Trình Dục Minh dịu dàng  hiếm có: “Tất cả đều là tại Lăng Sương Sương bày ra, anh đều biết hết rồi.”

Anh phấn khích siết c.h.ặ.t t.a.y cô: “Niệm Niệm, anh xin lỗi, anh thành thật xin lỗi, em có thể tha thứ cho anh được không?”

Lăng Niệm Niệm cũng không cảm thấy vui vẻ. Bị Trình Dục Minh nghi ngờ hết lần này đến lần khác khiến cô hoàn toàn nản lòng.

Bây giờ nói chuyện này có ý nghĩa gì? Cho dù biết sự thật rồi thì sao?

Chẳng lẽ anh yêu cô là vì cảm thấy tội lỗi sao? Thật nực cười.

Có lẽ chỉ là để cô tha thứ cho anh thì lễ đính hôn mới có thể diễn ra suôn sẻ như dự định.

"Được, tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh. Anh không cần phải lo lắng, tôi đã thoả thuận với anh rồi nên tôi sẽ không đổi ý đâu." Lăng Niệm Niệm cười nhạt, muốn rút tay ra: “Giờ thì buông tay ra được không?”

 

Trình Dục Minh có chút sốt ruột, anh không chịu buông tay Lăng Niệm Niệm mà càng nắm chặt hơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-111-xin-loi.html.]

"Niệm Niệm, anh... ý anh không phải vậy." Ánh mắt Trình Dục Minh tối sầm lại: "Anh thành thật xin lỗi, thật sự không phải vì bản hợp đồng đâu."

"Tôi biết, tôi cũng chấp nhận lời xin lỗi của anh rồi. Anh có thể buông tay tôi ra được không? Tôi đau." Lăng Niệm Niệm cảm thấy cổ tay có chút đau, cô không khỏi cau mày.

Trình Dục Minh buông lỏng tay ra theo bản năng, thấy cổ tay Lăng Niệm Niệm đã đỏ ửng.

Sao anh lại mất kiểm soát? Trình Dục Minh hít một hơi thật sau, nhìn chằm chằm vào cổ tay cô: “Có phải anh làm em đau rồi không?”

“Không sao đâu.” Lăng Niệm Niệm xoa xoa cổ tay, rồi lại nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh không chút d.a.o động, “Anh xin lỗi xong rồi thì tôi đi trước.”

"Chờ một chút." Trình Dục Minh lại nói: "Anh có thể mời em bữa tối được không? Như vậy sẽ chân thành hơn."

"Không cần, người nhà của tôi còn đang chờ." Lăng Niệm Niệm nói xong thì mở cửa xe, ngồi vào rồi đóng cửa lại.

Trình Dục Minh không muốn cô rời đi như vậy nên đã gõ cửa kính.

Lăng Niệm Niệm hạ cửa xuống, sắc mặt không chút thay đổi nhìn anh: "Còn chuyện gì sao?"

“Xin hãy cho anh một cơ hội.” Trình Dục Minh cúi người nhìn Lăng Niệm Niệm trong xe, nhẹ giọng nói.

Lăng Niệm Niệm bình tĩnh trả lời: "Trước đây dù tôi có cố gắng lấy lòng anh như thế nào, anh vẫn luôn tỏ ra thờ ơ. Bây giờ lại như vậy là có ý gì? Trình Dục Minh, xin hãy nhớ rằng chúng ta đã kết thúc. Anh đã tự nói điều đó. Tôi đã hứa với anh rồi nên lễ đính hôn vẫn tiếp tục, nhưng đó chỉ là diễn thôi, tất cả vì sức khoẻ của ông nội. Anh đã quên thỏa thuận của chúng ta rồi sao? Đừng tìm đến tôi nữa, tôi có cuộc sống của riêng mình.”

Nói xong, Lăng Niệm Niên khởi động xe, nâng cửa kính lên rồi rời đi, để lại Trình Dục Minh đứng một mình.

Anh đã từng rất thờ ơ với cô, nhưng không ngờ bây giờ lại ngược lại.

Quả báo thực sự rất tệ.

 

Loading...