Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 110: Xin lỗi
Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:24:21
Lượt xem: 18
Mặt trời chiều ngả về phía tây, bầu trời chạng vạng lất phất ráng đỏ, đẹp đến mức làm cho người ta không rời mắt được.
Lúc Lăng Niệm Niệm và Mục Trì Tiện về công ty đã gần đến giờ tan tầm.
Xuống xe, Lăng Niệm Niệm cắn răng còn chưa đi được hai bước đã đi không nổi nữa, ngồi xổm tại chỗ.
Cô cúi đầu xuống nhìn, ngón chân đã chảy máu.
Mục Trì Tiện ngồi xổm xuống theo, ánh mắt đảo qua gót chân cô, có chút đau lòng: “Lăng Niệm Niệm, cô bị chảy m.á.u rồi.”
Lăng Niệm Niệm nhíu mày nói: “Hôm nay tôi không biết phải ra ngoài nên không mang giày mới theo.”
Nhìn khuôn mặt cô lộ vẻ thống khổ, Mục Trì Tiện nghĩ rồi hỏi: “Trong túi xách của cô có băng cá nhân không?”
Lăng Niệm Niệm mím môi lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Hay là cô ở đây chờ tôi, tôi sẽ quay lại ngay.” Mục Trì Tiện nói xong thì xoay người chạy.
Lúc trở về, trong tay cầm một hộp băng keo.
Anh ta ngồi xổm xuống, từ trong hộp xé một miếng miếng dán miệng vết thương, sau đó cẩn thận muốn trực tiếp dán lên gót chân của Lăng Niệm Niệm.
Lăng Niệm Niệm có chút ngượng ngùng mở miệng: “Mục lão sư, để tôi tự làm.”
Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa đây lại là nơi công cộng, vạn nhất bị người có tâm nhìn thấy làm lớn chuyện thì không tốt.
Mục Trì Tiện đưa tay ra dừng lại, xấu hổ cười: “Được.”
Là anh ta quá gấp gáp.
Lăng Niệm Niệm mỉm cười nhận miếng dán vết thương rồi dán ở gót chân bị thương của mình, mang giày vào, muốn đứng lên, lại phát hiện thời gian ngồi xổm vừa rồi hơi lâu nên chân bị tê, vốn dĩ không đứng nổi.
“A, chân của tôi… hình như bị tê rồi.” Lăng Niệm Niệm nhẹ giọng nói thầm.
Mục Trì Tiện ngồi rất gần, sau khi nghe được câu này, trực tiếp giơ tay nâng cánh tay Lăng Niệm Niệm lên, giọng nói dịu dàng: “Tôi đỡ cô đứng lên, đứng một lát sẽ ổn thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-110-xin-loi.html.]
Nơi này là cửa công ty, Lăng Niệm Niệm muốn bỏ tay anh ta ra, nhưng đối diện với ánh mắt quan tâm đó, cô cảm thấy mình không nên như thế, tùy ý để anh ta đỡ cánh tay mình đứng lên.
Mục Trì Tiện là một người thông minh, sau khi nâng dậy bảo đảm Lăng Niệm Niệm đứng vững thì nhanh chóng buông tay ra.
Vài phút sau, chân của Lăng Niệm Niệm cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Cô cảm kích nhìn Mục Trì Tiện, nói cảm ơn: “Mục lão sư, cảm ơn anh, anh đúng là một người chu đáo. Chắc bạn gái anh rất có phúc.”.
Mục Trì Tiện mỉm cười: “Tôi không có bạn gái, sao vậy, cô muốn giới thiệu cho tôi sao?”
Lăng Niệm Niệm mở to hai mắt, giật mình: “Không thể nào, anh ưu tú, tốt bụng như vậy nhưng vẫn độc thân?”
Cô vỗ n.g.ự.c của mình, cười hì hì nói: “Nếu Mục lão sư đồng ý, nói không chừng tôi có thể giới thiệu cho anh đó, bên cạnh tôi toàn tiên nữ xinh đẹp, đáng yêu, hiền lành.”
Khóe miệng Mục Trì Tiện khẽ giật, vỗ bả vai cô: “Được, sắp tan ca rồi, chúng ta lên đi.”
“Ừ. Vậy rốt cuộc anh có đồng ý không?” Lăng Niệm Niệm một bên đi vào bên trong, một bên còn chưa từ bỏ ý định truy vấn.
Mục Trì Tiện quan sát cô một chút, nửa đùa nửa thật: “Nếu có người như cô, tôi sẽ cân nhắc.”
“Mục lão sư, anh đừng giễu cợt tôi.”
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa cười đi về hướng cao ốc xa xôi, sau đó biến mất ở cửa thang máy.
Xe của Trình Dục Minh đỗ ở bãi đỗ xe rất lâu, cho đến khi nhìn thấy Lăng Niệm Niệm từ trên chiếc xe kia bước xuống, anh mở cửa xe muốn vọt tới bên cạnh cô.
Nhưng không nghĩ tới lại thấy được một màn như vậy.
Người đàn ông đó là ai?
Tại sao lại dịu dàng với cô như vậy?
Sao trông anh ta dịu dàng với cô thế?