Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 110.2

Cập nhật lúc: 2024-10-18 22:24:38
Lượt xem: 17

Giờ khắc này anh không dám tiến lên mà lặng lẽ ngồi lại trong xe, yên lặng nhìn bọn họ trò chuyện.   

Trái tim đập thình thịch.

Sau khi đứng vững, anh thấy nụ cười thoải mái từ tận đáy lòng của Lăng Niệm Niệm, đó hoàn toàn khác dáng vẻ rụt rè khi trước mặt anh.

Trong lòng anh ngột ngạt, nhịn không được rút ra một điếu thuốc, châm lửa.

Khói thuốc màu trắng phun ra, quanh quẩn ở trong xe, rồi dần dần tản đi, hóa thành hư vô.

Anh nhíu mày ngồi yên ở trong xe, hút hết điếu này đến điếu khác, cho đến khi ngoài cửa sổ xe đều là tàn thuốc còn sót lại.

Chắc là hết giờ làm rồi.

Cửa cao ốc xa xôi dần dần xuất hiện từng đợt người tan làm, có người vừa đi vừa nói cười, có người gọi điện thoại bước đi vội vàng, có người vẻ mặt thoải mái lao tới cuộc hẹn tiếp theo...

Mọi người muôn hình muôn vẻ tạo thành cảnh đẹp khi tan làm.

Cũng không biết anh ở trong xe đợi bao lâu, cuối cùng một thân ảnh quen thuộc cũng xuất hiện ở cửa.

Bộ đồ màu trắng đã tôn lên dáng người xinh đẹp, tóc dài màu nâu tùy ý được buộc lên, khuôn mặt trang điểm nhẹ mang theo ý cười nhàn nhạt đi tới cửa, duỗi lưng một cái.

“Lăng Niệm Niệm, tạm biệt!”

Đồng nghiệp đi ngang qua vẫy tay với cô, bước nhanh rời đi.

Lăng Niệm Niệm khẽ mỉm cười, đi về phía xe của mình.

Tuy rằng trên chân đã dán vết thương nhưng chỗ bị rách da vẫn hơi đau nên Lăng Niệm Niệm đi rất chậm, cẩn thận từng li từng tí sợ vết thương lại rách ra.

Mặc dù trong túi xách của cô còn có cả một túi, là Mục Trì Tiện đưa cho cô.

Đi tới cửa xe, Lăng Niệm Niệm đưa tay kéo cửa xe, cửa xe đột nhiên bị người mạnh mẽ đè lại.

“Ai thế?’

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-110-2.html.]

Lăng Niệm Niệm quay đầu nhìn, một khuôn mặt tuấn lãng đẹp trai quen thuộc, đường nét rõ ràng hiện ra trước mắt cô, đôi mắt thâm thúy không chớp mắt nhìn cô, mang theo cảm xúc không rõ.

“Trình Dục Minh, anh tới đây làm gì?” Trong giọng cô có chút không kiên nhẫn: “Không phải đã nói không can thiệp vào cuộc sống của nhau sao?”

Trình Dục Minh mím môi, không nói một lời nhìn cô, trước n.g.ự.c phập phồng kịch liệt.

Dường như đang kìm nén điều gì đó.

“Anh đừng nói là tình cờ gặp đó nhé, anh cảm thấy tôi sẽ tin sao? Trình Dục Minh, rốt cuộc anh tìm tôi có chuyện gì thì nói nhanh đi, tôi còn phải về nhà ăn cơm.”

Đợi lúc lâu sau nhưng Trình Dục Minh vẫn im lặng.

Lăng Niệm Niệm không kiên nhẫn dây dưa với anh nữa, đưa tay kéo tay anh đặt ở trên cửa ra, giọng nói cứng nhắc: “Phiền nhường đường, đừng cản.”

Anh cúi đầu nhìn thấy bàn tay Lăng Niệm Niệm vươn tới, trắng nõn thon dài, đẹp như người của cô.

Anh đột nhiên trở tay bắt lấy tay cô, lẳng lặng nắm trong tay, trong miệng gian nan thốt ra hai chữ: “Xin lỗi.”

Lăng Niệm Niệm đột nhiên bị anh nắm tay, đang ra sức giãy dụa muốn hất ra nhưng lại bị câu đó làm kinh ngạc.

Cô ngừng giãy dụa, mở to hai mắt nhìn anh, nghi ngờ hỏi: “Anh nói cái gì?”

“Lăng Niệm Niệm, xin lỗi.” Giọng nói chân thành phát ra từ nội tâm.

Đây là lần đầu tiên Trình Dục Minh chủ động xin lỗi người khác.

Trong từ điển nhân sinh của Trình Dục Minh chưa từng có hai chữ xin lỗi.

“Xin lỗi cái gì?”

Lăng Niệm Niệm rất tò mò, người giàu nhất Giang Thành cao cao tại thượng, đột nhiên chạy tới xin lỗi mình là có ý gì?

Chẳng lẽ lại muốn mình phối hợp với anh diễn tiết mục gì ư?

 

Loading...