Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 108: Anh có thể hay không?

Cập nhật lúc: 2024-10-15 22:03:12
Lượt xem: 15

Nhìn tư liệu hơn một giờ nên Lăng Niệm Niệm rất mệt mỏi.

Cô duỗi lưng một cái rồi đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Ngồi trên bồn cầu, cô cười tủm tỉm gửi tin nhắn cho Lục Ninh Hân.

[Lăng Niệm Niệm: Tiểu Hân Hân, trưa nay tôi đến công ty cậu tìm cậu ăn cơm nhé.]

Rất nhanh đã nhận được câu trả lời.

[Lục Ninh Hân: Sao hôm nay rảnh rỗi đến tìm tôi ăn trưa thế?]

[Lăng Niệm Niệm: Nói cái gì vậy, tôi tìm cậu ăn cơm không phải là chuyện thường sao?]

[Lục Ninh Hân: Từ sau khi cậu đi làm nghiêm túc thì chưa từng tìm tôi lần nào.]

[Lăng Niệm Niệm: Được được được, tôi sai rồi. Trưa mai tôi sẽ mời cậu ăn thật ngon! hôn một cái. JPG 】

[Lục Ninh Hân: Vậy tôi chờ cậu.]

Buổi trưa sau khi tan ca, lúc chạy tới đó Lăng Niêm Niệm nhìn thấy Lục Ninh Hân ngồi cạnh cửa sổ.

Mới mấy ngày không gặp Lục Ninh Hân đã ngọt ngào xinh xắn hơn.

“Niệm Niệm, mau tới đây.” Lục Ninh Hân ngồi vẫy vẫy tay với cô.

Chờ cô đến gần, Lục Ninh Hân tiếp tục nói: “Đồ ăn tôi đã gọi xong. Tôi nói này, cá sôi của nhà hàng này tuyệt lắm, đảm bảo cậu thích.”

Lăng Niệm Niệm nhìn thoáng qua món cá sôi trên thực đơn, nguyên liệu dường như có hạt tiêu.

“Con cá này chắc rất cay, cậu ăn thử chưa?” Lăng Niệm Niệm có chút hoài nghi nhìn Lục Ninh Hân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-108-anh-co-the-hay-khong.html.]

Cô biết Lục Ninh Hân không thể ăn cay.

“Không sao, nó hơi cay thôi, tôi chịu được.” Lục Ninh Hân mỉm cười, cầm ấm trà rót nước cho Lăng Niệm Niệm: “Lần trước cậu uống say, tôi thật sự không đỡ nổi, vừa vặn gặp Trình gia, anh ấy chủ động đưa cậu về nhà đó.”

“A, vậy sao?” Ánh mắt Lăng Niệm Niệm có chút lấp lánh.

Cô cũng không muốn nhắc tới chuyện đêm đó.

Vừa nghĩ đến mình say rồi còn nắm tay Trình Dục Minh ngủ, cô liền cảm thấy mất mặt.

Cũng may sau đó Trình Dục Minh không nói gì, nếu không cô phải tìm một cái lỗ để chui xuống mất.

“Niệm Niệm, sao mặt cậu lại đỏ thế, chẳng lẽ đêm đó đã xảy ra chuyện gì không thể miêu tả được?” Lục Ninh Hân đột nhiên muốn ăn dưa, nhìn cô cười gian xảo.

Lăng Niệm Niệm trở nên nóng nảy: “Không phải, không xảy ra gì hết đâu.” Cô vội vàng bưng ly nước lên uống một ngụm lớn để che giấu xấu hổ của mình.

“Hừ, tôi không tin.” Lục Ninh Hân hứng thú nhìn cô: “Sau đó tôi không thể liên lạc được với cậu, không phải cậu bị anh ấy ăn sạch đấy chứ?”

“Nói vớ vẩn cái gì đấy! Tôi và anh ấy chưa làm gì hết.”

Lục Ninh Hân kinh ngạc mở to hai mắt quét qua người cô một lần rồi chậc chậc nói: “Cậu lớn lên xinh đẹp, dáng người nóng bỏng như vậy mà Trình gia không ngủ cùng cậu?”

Lăng Niệm Niệm lắc đầu.

Anh ghét cô thế sao có thể ngủ cùng chứ?

Đương nhiên cho dù anh có muốn thì cô cũng không đồng ý.

Chỉ là làm nhiệm vụ mà thôi, không được để bản thân chịu uất ức.

Lục Ninh Hân nhíu mày, tới gần cô nhỏ giọng nói: “Không phải Trình gia không được chứ?”

 

Loading...