Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 107.2

Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:36:29
Lượt xem: 42

Anh đúng là tích chữ như vàng mà.

Lăng Niệm Niệm khẽ than thở một tiếng, cô nhắn điều mình muốn nói rồi xóa đi, rồi lại nhắn.

[Lăng Niệm Niệm: Cho tôi hai vé vào cửa của buổi họp báo Ác Sát được không?]

[Trình Dục Minh: Làm gì?]

[Lăng Niệm Niệm: Theo đuổi thần tượng cũng không được sao?]

Trình Dục Minh ở đầu bên kia điện thoại nhíu mày, nhập một câu rồi lại xóa nhập lại, tới tới lui lui hai phút mới trả lời.

[Trình Dục Minh: Cô thích Mộ Hoan?]

[Lăng Niệm Niệm: Nói nhảm nhiều như vậy là có cho hay không? Tôi diễn kịch cùng anh mà tí chuyện nhỏ này cũng không giúp?]

Trình Dục Minh hít sâu một hơi, không tình nguyện trả lời.

[Trình Dục Minh: Khi nào cần?]

[Lăng Niệm Niệm: Trước trưa mai. Muộn rồi, không quấy rầy anh nữa, ngủ đây~]

Lăng Niệm Niệm trả lời xong câu cuối cùng liền ném điện thoại di động sang một bên, lấy Ipad ra xem kịch, ngay cả điện thoại di động lại sáng lên một chút cũng không thấy.

Sáng sớm hôm sau.

Lăng Niệm Niệm rửa mặt sớm, ra ngoài đi làm.

Cô lái xe vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy một chiếc Maserati quen thuộc đỗ cách đó không xa, nhìn thấy xe của cô, bấm còi một cái.

Lăng Niệm Niệm dừng xe lại, đi qua.

Trình Dục Minh cũng xuống xe, một thân âu phục màu đen áo sơ mi trắng cao cấp, tôn lên khuôn mặt của anh càng thêm anh tuấn.

“Sao anh lại tới đây?” Lăng Niệm Niệm chớp mắt, có chút nghi hoặc.

Mặt Trình Dục Minh không chút thay đổi lấy từ trong túi ra hai tấm vé, giọng điệu vẫn lạnh lùng như trước: “Vé cô muốn.”

Lăng Niệm Niệm nhìn thấy vé trong tay anh thì hai mắt lập tức tỏa sáng, kích động cầm lấy, hưng phấn không thôi: “Thật tốt quá, cảm ơn anh, Dục Minh.”

“Vui như vậy sao?”

Trình Dục Minh híp mắt, trong lời nói có chút không vui, nhưng Lăng Niệm Niệm bận rộn vui vẻ nên không nhận ra.

Cô cười khanh khách nhìn chằm chằm vé vào cửa: “Ừ, thật sự phải cảm ơn anh. Tôi còn phải đi làm, không nói chuyện với anh nữa.”

Lăng Niệm Niệm cầm vé, xoay người rời đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-107-2.html.]

Tay cô đột nhiên bị người khác giữ chặt.

Lăng Niệm Niệm khó hiểu xoay người nhìn Trình Dục Minh đang cầm tay mình, không hiểu nói: “Anh... còn chuyện gì không?”

“Cô muốn đến họp báo [Ác Sát] như vậy à?” 

Sao lúc trước anh lại không phát hiện cô thích Mộ Hoan?

Lăng Niệm Niệm nhíu mày nói: “Ừ, nếu không thì cần vé làm gì?”

Tất cả cô làm đều là vì bạn tốt Lục Ninh Hân.

Đợi đến khi ăn cơm trưa, sau đó lấy vé vào cửa ra, cô ấy nhất định sẽ vui muốn chết!

Nói không chừng sẽ cảm động đến rơi nước mắt!

Lăng Niệm Niệm nghĩ đến liền cảm thấy vui vẻ, ý cười trên mặt càng đậm hơn.

Nhìn thấy niềm vui không che giấu được này của cô, ánh mắt Trình Dục Minh tối sầm: “Biết rồi.”

Anh bỗng dưng buông lỏng tay Lăng Niệm Niệm ra, lên xe mà không quay đầu lại, "Bùm" một tiếng đóng cửa xe, dứt khoát rời đi.

Cái quỷ gì đây!

Khó hiểu quá đi!

Lăng Niệm Niệm không thèm để ý tới Trình Dục Minh, lại lật qua lật lại vé vào cửa tỉ mỉ nhìn mấy lần rồi mới bỏ vào trong túi xách, cảm thấy mỹ mãn lái xe đến công ty.

Đến công ty, mở máy tính, lấy nước xong, cô mở điện thoại.

Cô đột nhiên phát hiện hộp thoại với Trình Dục Minh có một tin nhắn mới, nhưng đã thu hồi.

Chưa đầy 10 phút sau khi trả lời tin nhắn tối qua.

Anh gửi cái gì mà phải thu hồi vậy?

Lăng Niệm Niệm không rảnh mà tò mò, cô tập trung vào công việc.

Mục Trì Tiện vừa nhận vài hạng mục mới nên đang bận rộn, Lăng Niệm Niệm đương nhiên phải chia sẻ với anh ta.

Trong đó một dự án tương đối bức thiết là tổng hợp thương mại trong giới thương mại nội thành, hiện nay đang trong quá trình xây dựng, rời khỏi ngành chưa đầy nửa năm. Nhưng chiêu thương rất kém cỏi, lại không biết vấn đề nằm ở đâu, cần nghiên cứu thị trường để điều chỉnh phương hướng chiêu thương.

Mục Trì Tiện gửi một phần tư liệu cho Lăng Niệm Niệm: “Niệm Niệm, cô xem tư liệu dự án này trước. Buổi chiều chúng ta đi dạo xung quanh dự án.”

“Được, Mục lão sư.”

 

Loading...