Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sau Khi Xuyên Sách, Mỗi Ngày Tôi Đều Công Lược Nam Chính - Chương 100.2

Cập nhật lúc: 2024-10-08 19:32:58
Lượt xem: 27

 

“Em không hiểu ý của anh.” Sương Sương vật lộn để đẩy vòng tay của anh ta rồi dựa vào cánh cửa, không dám ngẩng đầu lên nhìn anh ta.   

“Mặt và tai em đã đỏ như thế rồi mà còn không hiểu anh có ý gì sao?” Triển Hồng Vũ lại tới gần, vươn bàn tay thon dài nâng cằm cô ta lên, khiến cô ta nhìn vào mắt mình.

Lăng Sương Sương hơi run rẩy, ánh mắt lóe lên, mím môi nhưng vẫn không phun ra một chữ.

Nhìn bộ dáng khẩn trương đến run rẩy của cô ta, tựa như một con thỏ trắng bị kinh hãi, Triển Hồng Vũ nhếch môi cười, vươn ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt cô ta, chậm rãi vuốt ve môi.

Làn da trắng nõn mềm mại, môi hồng nhuận làm cho người ta một giây sau liền có xúc động muốn hôn lên.

Nhưng anh ta đột nhiên tựu thu hồi tay, một lần nữa ngồi thẳng thân thể, ngữ khí đã trở nên bình thường: “Em chưa sẵn sàng?”

“Anh Triển, xin lỗi.” Lăng Sương Sương uất ức đưa tay kéo tay anh ta: “Cho em chút thời gian, được không?”

Triển Hồng Vũ ý vị thâm trường nhìn cô gái ngây thơ trước mặt, khẽ mỉm cười: “Được.”

Trong lòng anh ta âm thầm kêu: Cô gái này đang đùa mình!

Tạm thời chơi đùa với cô ta để xem cuối cùng cô ta muốn làm gì.

Xe dừng ở cửa khách sạn Khải Hoàn, hai người xuống xe.

Triển Hồng Vũ vươn cánh tay: “Khoác tay anh.”

Lăng Sương Sương cười nhạt, đưa tay khoác cánh tay Triển Hồng Vũ, đi theo anh ta vào khách sạn Khải Hoàn, trực tiếp lên nhà hàng tầng cao nhất.

Vừa tới cửa, quản lý nhà hàng liền nghênh đón: “Triển tổng, ngài đã tới, mời đi theo tôi.”

Xuyên qua phòng ăn tráng lệ, đi qua lối đi nhỏ thật dài tới trước một gian ghế lô phía trong cùng, quản lý gõ cửa, sau khi nhận được đáp lại, đẩy cửa ra, làm một cái thủ thế mời: “Triển tổng, mời vào.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-100-2.html.]

Triển Hồng Vũ mỉm cười đi vào, bàn tròn khổng lồ trên bàn ăn đã ngồi mười người, còn hai vị trí trống, chính là để lại cho anh ta và Lăng Sương Sương.

Bên cạnh mỗi người đàn ông đều có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, mỗi người ăn mặc trang điểm lộng lẫy, trang phục Lăng Sương Sương hôm nay có vẻ đặc biệt, thanh thuần không hợp cái vòng luẩn quẩn này.

Chỉ là nhìn thấy một người trong đó có chút quen mắt, cô ta rõ ràng sửng sốt một chút.

Người nọ cũng nhìn cô ta một giây, nhếch môi.

“Ôi, Triển tổng, hân hạnh hân hạnh, ngài tới rồi.” Một người đàn ông hói đầu bụng phệ đứng lên, đi tới, bắt tay anh ta.

Những người khác cũng đứng dậy chào hỏi.

“Triển tổng, lại đổi người mới rồi, lần này khẩu vị hình như đã khác.” Người đàn ông hói đầu híp mắt nhìn Lăng Sương Sương, ánh mắt quét qua người cô ta không dưới mười lần.

Triển Hồng Vũ vỗ tay cô ta, nói với người đàn ông hói đầu: “Từ tổng, đừng giễu cợt. Đây chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.”

Đối phương mỉm cười, trưng vẻ mặt tôi rất hiểu: “Hiểu rồi, hiểu rồi. Triển tổng, mau ngồi xuống đi.” Anh ta dặn quản lý: “Có thể mang thức ăn lên rồi.”

“Dùng bữa để bàn chuyện làm ăn thì không thể thiếu rượu.”

Thức ăn vừa mang lên đủ, mọi người liền rót đầy rượu trắng, trước hết cạn một ly.

Rồi sau đó bắt đầu tiệc, Lăng Sương Sương cũng tránh không được bị mời rượu, sau khi mấy chén rượu trắng vào bụng, mặt của cô ta có chút đỏ.

Cô ta ghé vào lỗ tai Triển Hồng Vũ nhẹ giọng nói: “Anh Triển, em uống hơi nhiều, phải đi vệ sinh một chuyến.”

“Muốn anh đi cùng em không?” Triển Hồng Vũ rất dịu dàng.

“Không cần đâu, em đi rồi sẽ về.”

Lăng Sương Sương đứng dậy rời đi, một người đàn ông khác cũng đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.

 

Loading...